Chương : Mở mang tầm mắt
Giọng nói của Tần Vũ Phong giống như lời tuyên án của tử thần, lãnh khốc mà vô tình.
“Tên nhóc như cậu…” Hộ vệ há to miệng đang định mắng, giọng nói bỗng im bặt.
Một giây sau, trên cổ của anh ta và mười người nữa đều xuất hiện một đường máu đỏ.
“Phụt phụt!” Máu tươi đỏ thắm phun ra tung tóe. Từng cái đầu người lăn xuống mặt đất. Căn bản không ai thấy rõ, Tần Vũ Phong ra tay lúc nào!
Trên thanh đao Bắc Thần dường như cũng không hề nhiễm vết máu nào, bởi vì tốc độ chém quá nhanh!
Ba năm trước đây, anh đã từng đeo theo thanh đao, đi thẳng tới hoàng cung của kẻ địch!
Bây giờ, đạo Bắc Thần lại lần nữa xuất hiện! Cái khu hang Hóa Long này sao có thể ngăn cản được anh?
“Tuýt! Tuýt! Tuýt..”. Đột nhiên, trong hang núi vang lên tiếng còi báo động chói tai.
“Kẻ địch tấn công!”
“Có người tự tiện xông vào hang núi, ngay ở cửa chính!”
“Thật là to gan, dám đến tận của cơ quan đầu não của liên đoàn Tây Hải? Lập tức phái người giết chết anh ta!”.
“Bịch bịch bịch bịch bịch!!!”
Trong hang núi truyền đến tiếng bước chân dày đặc, mặt đất tựa hồ cũng đang rung chuyển.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi.
Có hơn nghìn binh lính tinh nhuệ, quơ quơ đao kiếm, lao về phía Tần Vũ Phong.
Ở trong cơ quan đầu não liên đoàn Tây Hải, hơn nghìn binh lính tinh nhuệ mới chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Nhưng mà bọn họ nghĩ, đối phó với một người Tân Vũ Phong hoàn toàn là dư sức!
Một người đối đầu với nghìn người! Số lượng hai bên quá chênh lệch.
Nếu như quan sát cách đó trăm mét, Tần Vũ Phong gần như sắp bị đối phương nuốt chửng, không có chút hi vọng chiến thắng nào.
Nhưng giờ phút này, anh chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại toát ra vẻ khinh thường.
“Một nghìn con kiến cộng lại sao có thể rung chuyển được một con voi?”
“Hôm nay, phải để các người mở mang tầm mắt một chút rồi.”
“Để biết được cái gì mới thật sự là vô địch thiên hạ!”
Vừa dứt lời, khí thể trên người Tần Vũ Phong tiếp tục tăng lên, tăng cao không có điểm dừng.
“Ầm!”.
Nội hình của an bộc phát như núi lửa, điên cuồng truyền sinh khí cho đao Bắc Thần.
“Leng keng leng keng!”
Đạo Bắc Thần điên cuồng lắc lư, phát ra ánh sáng, giống như là khai trừ phong ấn xiềng xích, ánh sáng lan ra khắp nơi.
Võ đạo của Tần Vũ Phong và đạo Bắc Thần hoàn toàn nhập làm một thể!
Một đao chém ra, đánh đâu thắng đó! Vô địch thiên hạ! “Răng rắc!”. Một đao chém ra, xung quanh bốn bề tựa như cũng vì vậy mà vỡ nát, trên mặt đất vô số vết nứt.
“Ầm! Ầm! Ầm!”.
Mười mấy binh lính tinh nhuệ ở phía trước, ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, đã bị đao chém qua, thịt nát xương tan.
Càng đáng sợ hơn chính là, nơi nào mà bị đao chém đến không còn một ngọn cỏ.
Một đao lấy đi mạng người!
Trong chốc lát, lại có trăm binh lính bị đao chém đến, mất mạng đến hài cốt cũng không còn.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như đã chết!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Những binh lính tinh nhuệ may mắn còn sống, tất cả đều ngấy người đứng nguyên tại chỗ, giống như bị trúng thuật định thân, căn bản không thể động đậy.
Khó mà có thể dùng lời nói để hình dung sự kinh hãi của bọn họ trong giây phút này.
Một đường đao, kinh thiên động địa! Đây là sự việc mà trước đây bọn họ chưa từng nhìn thấy. Mọi người bắt đầu nảy sinh sự tuyệt vọng.