Chương : Nợ máu chỉ có thể trả bằng máu
Cái chết của nam thiên vương tựa như cọng rơm cứu cánh cuối cùng, khiến tâm lý phòng bị của mọi người hoàn toàn sụp đổ.
Tần Vũ Phong kiêu ngạo đứng trên võ đài, dáng người hiên ngang như núi không gì lay chuyển nổi.
Ngay cả khi Nam Thiên Vương tung ra khả năng tuyệt thế của mình cũng chả hề hấn gì, đều chịu không quá hai chiều.
Anh một mình đơn thương độc mã đối đầu với Liên đoàn Tây Hải, còn giẫm lên vô số cao thủ mà bước…
Phần ngông cuồng này, đúng là trước này chưa từng có, độc nhất vô nhị! Những cao thủ còn sót lại chỉ có Long Chủ Đường Từ Hải cùng Bắc Thiên Vương.
Nhưng giờ phút này cho dù bọn họ có hợp sức lại cũng không thể nào đánh bại nổi Tân Vũ Phong.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Nghe thấy âm thanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Từ Hải, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của ông ấy.
“Bốp! Bốp!”
Hoàn toàn trái ngược với dự đoán của mọi người, thay vì sợ hãi Đường Từ Hải lại vỗ tay tán. thưởng, nhìn về phía Tần Vũ Phong với vẻ đầy ngưỡng mộ.
“Chàng trai, cậu đúng là rất mạnh, lúc trước là lão già tối thiển cận đã coi thường cậu! Còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, đúng là nhân tài trăm năm có một! Qua một khoảng thời gian nữa nhất định có thể lên đến đỉnh cao nhân sinh”
“Thù oán nên hóa giải chứ không nên giữ lại, tôi tình nguyện vứt bỏ mọi ân oán, hiềm khích trước đây, cũng không so đo việc cậu giết bao nhiêu cao thủ của Liên minh Tây Hải!
“Chúng ta có thể bắt tay làm hòa, sau này hỗ trợ lẫn nhau cùng phân chia thế giới, thì sao?”
Đường Từ Hải có ý ném một cành ô-liu ra, chủ động nhún nhường, hy vọng có thể thông qua cách này mà mượn sức Tần Vũ Phong.
Nhưng sau khi nghe vậy, trên mặt anh đầy vẻ khinh thường, trông như không có ý định đáp lai.
Đường Từ Hải có vẻ không cam tâm, tiếp tục dụ dỗ: “Chàng trai trẻ, nếu cậu không muốn, tôi còn có thể đem Liên minh Tây Hải tặng cho cậu, tình nguyện lui về sau làm phụ tá”
Ngay sau khi câu nói này được đưa ra, mọi người ở phía dưới được một phen dậy sóng.
Bọn họ không thể ngờ được Long Vương, người luôn độc đoán và kiêu ngạo, lại có một mặt hèn mọn như vậy, nguyện ý trở thành thủ hạ cho Tần Vũ Phong.
“Tôi từ chối!”.
Tần Vũ Phong lắc đầu, giọng điệu lạnh như băng: “Liên minh Tây Hải rồi cũng sớm chia năm xẻ bảy mà thôi, căn bản chẳng xứng lọt vào mắt tôi. Có thể mấy người đã phạm phải vô số sai lầm, những sai lầm lớn nhất đấy chính là dám động vào người phụ nữ của tôi.”
“Kiều Như đã mù, Công Hoa cũng hy sinh, bây giờ nợ máu chỉ có thể trả bằng máu, mới hóa giải được thù hận”
“Muốn tôi dừng tay, thì toàn bộ quỳ xuống, tự lấy cái chết của mình để tạ tội”
Từng câu từng chữ vang lên, tràn ngập sự chết chóc, không có ý định chừa một con đường sống cho bất cứ ai.
“Cậu!”
Đường Từ Hải run lên vì tức giận, vẻ mặt khó coi hơn bao giờ hết.
Ông ấy nghĩ đến việc mình buông bỏ tôn nghiêm hạ mình trước, đã là cho Tần Vũ Phong mặt mũi lắm rồi.
Ai ngờ, anh vẫn cố chấp không chịu từ bỏ, còn muốn đuổi cùng giết tận!
“Nhóc con, cậu nghĩ lão già tôi là phế vật sao?”
Đường Từ Hải tức giận, phát động sức mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi là người thành lập Liên đoàn Tây Hải, nắm giữ hơn phân nửa thế lực ngầm của Đại Ninh, làm sao có thể không để lại con át chủ bài giữ mạng chứ? Không tin, cậu có thể nhìn đằng sau xem.”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, liền có một tiếng nổ vang lên từ bên ngoài.
“Ầm!”.
Nhìn từ đằng xa chỉ thấy mười chiếc xe trang bị tên lửa đang tiếp cần lại gần dường như có thể khai hỏa bất cứ lúc nào.
Cho dù khoảng cách không gần chút nào nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở khủng bố đang lảng vảng xung quanh.
Đây chính là cảm giác chết chóc đến cùng cực!
Giá của mỗi chiếc xe như vậy cũng phải lên đến cả trăm tỷ đồng.
Đường Từ Hải đã phải chi trả một số tiền khủng để mới có được, uy lực không thể bàn cãi.
Nếu bị nó bắn trúng, đừng nói là người thường, ngay cả một ngọn núi nhỏ cũng có thể dễ dàng san bằng.
Cho dù vừa rồi Tần Vũ Phong có thể hiện thực lực mạnh mẽ, khát máu đến cỡ nào.
Đối mặt với mười xe hỏa lực di động này, e rằng cũng chỉ có thể bó tay chịu chết.
Lớp phòng ngự mà Tần Vũ Phong vừa sử dụng trông có vẻ dũng mãnh, nhưng rốt cuộc cũng phải có giới hạn.
Dưới sự tấn công không ngừng của tên lửa, cho dù anh có chín cái mạng cũng không đủ!
Đây chính là con bài chưa lật của Đường Từ Hải!
Vốn dĩ đây là bí mật mà ông ấy không bao giờ muốn tiết lộ.
Nhưng giờ phút này, bị Tần Vũ Phong bức ép đến mức rời vào đường cùng, chỉ có thể đánh liều, được ăn cả ngã về không mà thôi.