Chương : Chỗ dựa sau lưng
Đường Từ Hải cố tình dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói:
“Chỗ dựa của tôi là… Tứ hoàng tử!”
“Cái gì!”
Tần Vũ Phong nhíu mày, tuy rằng bên ngoài anh vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nhưng không ai biết bên trong nội tâm lại điên cuồng dậy sóng.
Anh không ngờ rằng hậu phương luôn ủng hộ Đường Từ Hải lại là một thành viên của hoàng thất.
Nhưng cẩn thận nghĩ kỹ lại, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Liên đoàn Tây Hải có thể nắm giữ hơn phân nửa thế lực ngầm của Đại Ninh, trừ bỏ thực lực của Đường Từ Hải ra, sau lưng nhất định là có quý nhân phù trợ.
Mẹ ruột của tứ hoàng tử chính là Hàn phi người được hoàng đế Đại Ninh sủng ái nhất.
Con trai sướng nhờ mẹ!
Từ nhỏ, Tứ hoàng tử đã giành được sự cưng chiều của hoàng đế, địa vị và đãi ngộ không thua gì thái tử do hoàng hậu sinh ra.
Hơn nữa anh ta cũng không khiến người ta thất vọng, văn võ song toàn, trên thống thiên văn dưới tường địa lý..
Thậm chí còn có tin đồn rằng hoàng đế muốn lập thái tử khác, muốn để Tứ hoàng tử kế thừa giang sơn cũng như sự nghiệp thống nhất đất nước, nhưng bởi vì rất nhiều cựu thần kháng nghị nên chỉ có thể từ bỏ.
Lại nói tiếp, Tần Vũ Phong cùng Tứ hoàng tử Tề Vân Phong có mối liên hệ khá sâu xa
Lần tổ chức lễ trao quân hàm, Tứ hoàng tử cũng tới tham dự, chính anh ta là người trao quân hàm cho Tần Vũ Phong, còn ban cho anh quan phục.
Khi đó, Tứ hoàng tử đối với Tần Vũ Phòng vô cùng thiện chí.
Trong lòng người dân Đại Ninh, Tứ hoàng tử luôn mang dáng vẻ hiền từ, được mọi người kính yêu
Không ai có thể nghĩ ra được, anh ta đã âm thầm, điều khiển một tổ chức ngầm lớn nhất Đại Ninh!
“Nói vớ vẩn, không bằng không chứng! Ông nói ô dù của ông là Tứ hoàng tử Tề Vân Phong, đây hoàn toàn có thể là vu khống, ông có chứng cứ gì không?” Ánh mắt Tần Vũ Phong lạnh lùng, lớn tiếng tra hỏi
“Cái này.”
Đường Từ Hải do dự một chút rồi mới nói: “Tôi có chứng cứ nhưng không mang theo bên người, mà giấu trong rương châu báu”
“Vậy ông dẫn đường đi” Tần Vũ Phong xua ta.
“Tuân lệnh!”
Đường Từ Hải, cúi đầu vội vàng dẫn đường
Tần Vũ Phong không sợ âm mưu của lão già này
Với võ công của mình trên chơi chả mấy ai có thể đả thương anh.
Cho dù vừa rồi mười quả tên lửa kia có phóng ra cũng vậy thôi.
Đường Từ Hải lộn qua lộn lại, đi tới một căn phòng bí mật, bên trong có vô vàn cơ quan, hàng chục mật mã rối não
Nếu không có Đường Từ Hải dẫn đường anh muốn vào bên trong e rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức
“Ầm!”.
Đột nhiên, cánh cửa cuối cùng mở ra, để lộ vài trăm mét vuông phòng ở, chất đầy bảo vật đủ loại hình dáng.
Có ghi chép của học giả Vương Hi Trung, pháp khí nghìn năm, rồi sách cổ quý hiếm…
Ngẫu nhiên chọn lấy một cái, cũng là bảo vật quý giá, đủ khiến mọi người điên cuồng tranh giành.
Đây là toàn bộ bảo vật của Liên đoàn Tây Hải thu thập được trong nhiều năm qua
Ngay cả Tần Vũ Phong cũng không kìm được rung động, nếu đem đống đồ này đi đấu giá, nhất định sẽ trở thành người giàu có bậc nhất, thậm chí còn đủ cho hàng trăm nghìn quân tinh nhuệ trang bị đến tận răng.
“Nếu ngài nhìn trúng thứ gì ở đây, có thể tùy ý lấy!” Đường Từ Hải cung kính nói.
Bây giờ tính mạng của ông ấy đang nằm trong tay Tần Vũ Phong, mấy bảo vật này giữ lại cũng chẳng để làm gì.
“Ông có Cửu Diệp Kim Liên không?” Tần Vũ Phong lập tức hỏi
Theo lời của Thần Y Tiết, muốn giúp Lâm Kiều Như khôi phục lại thị lực, nhất định phải tìm được Cửu Diệp Kim Liên trong vòng một năm
Nếu chậm hơn thì cũng vô phương cứu chữa!
Đường Từ Hải nghe vậy chua chát nói: “Loại bảo vật trân quý như Cửu Diệp Kim Liên, lão cũng chỉ mới được nghe qua lời đồn, chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ..”
“Được rồi…”
Anh thở dài một hơi, có chút thất vọng, tiếp tục hỏi: “Ông không phải nói mình có chứng cứ sao, nó đâu?”
Đường Từ Hải không dám chậm trễ, lập tức đi tới một cái kệ.
Trên đó có đặt một hộp gỗ, mặt ngoài được điêu khắc đầy những hoa văn vô cùng đặc biệt, đôi lúc còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nhìn qua cũng đủ biết bên trong không phải thứ gì tầm thường.
“Gỗ trầm nghìn năm!”