Chương : Tần Thiên Vũ tôi.. Đã tới đây!
Khương Cửu Đỉnh sững sờ.
Ông ta luôn cho rằng cho dù Tần Vũ Phong là con trai của Tần Thiên Vương, người đứng đầu Tân phiệt đi chăng nữa thì cũng không thể nhờ nhiều lão đại ra tay giúp đỡ như vậy.
Tên nghiệt chủng Tân Vũ Phong làm gì có bản lĩnh đó?
Khương Cửu Đỉnh không tin, thế nhưng việc xảy ra trước mắt đã lật đổ tư duy logic trong suốt mười năm qua của ông ta.
Không chỉ mình ông ta, mà Khương Thiên Tử, Huyền Giáp vệ và những vị khách khác đều sửng sốt.
Bởi trước đó bọn họ chưa từng nghe qua danh tiếng của Tân Vũ Phong.
Một tên nhóc vô danh không ai biết tới, làm sao lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
“Bich! Bich! Bich!”
Bỗng nhiên bên ngoài xuất hiện một chàng trai nét mặt khôi ngô tuấn tú, thân hình vạm vỡ, sải bước đi vào đại sảnh yến tiệc, chàng trai đó không ai khác chính là Tiêu Mặc Chiến.
Trên tay Tiêu Mặc Chiến đang cầm một chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, cẩn thận đi đến trước mặt Tân Vũ Phong.
“Đại nhân, vật ngài căn dặn tôi đã mang tới!”
Tần Vũ Phong gật đầu, mở hộp ra.
Trước mắt mọi người xuất hiện một chiếc áo choàng màu vàng kim.
Những sợi tơ vàng óng ánh xen chặt vào nhau, trên vạt áo có ba ngọn sóng nước uốn lượn quay cuồng, trước ngực thêu hình con mãng xà cực kỳ sống động, tinh tế, chiếc áo lấy màu vàng làm màu nền.
Màu vàng là màu dành riêng cho hoàng đế, tượng trưng của uy quyền, sức mạnh vô biên!
Mãng xà nuốt trời vào bụng, dời núi lấp biến tàn sát chúng sinh.
Dù đứng cách xa bao nhiêu, cũng có thể cảm nhận được khí chất tôn quý, chấn động lòng người.
Áo thêu mãng xà!
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ những người có mặt ở đại sảnh đều bị chiếc áo thêu mãng xà kia thu hút tầm mắt.
Hai con người của Khương Thiên Tử chợt co rút, miệng há lớn đủ nuốt trọn một quả trứng vịt.
Khương Cửu Đỉnh cũng không thua kém, sắc mặt thay đổi, vẻ mặt quỷ dị.
Vân Tú Anh đứng bên cạnh đưa tay hai tay che miệng, không ngừng kích động. Áo bào mãng xà!
Chỉ có người phong vương mới có thể mặc nó!
Tần Vũ Phong đương nhiên không có khả năng làm chư hầu của Tứ đại Vương tộc!
Ở trên đời này, vẫn còn một cái áo bào mãng xà, chủ nhân của nó là…
Mọi người chú ý đến bên dưới, Tân Vũ Phong giơ tay lên khoác áo bào vào người, đúng là một bậc hoàng đế cao quý. “Ầm!”
Xung quanh anh tỏa ra khí chất vương giả, uy thế bức người.
Không lâu trước đây tại buổi lễ phong tước anh đã khoác chiếc áo thêu mãng xà này trước mặt hàng trước mặt hàng triệu người dân của Đại Ninh.
Bởi vậy mà nó không còn xa lạ gì với con dân Đại Ninh.
Chẳng qua lúc ấy Tần Vũ Phong đang đeo mặt làm bằng sắt, nên không một ai biết khuôn mặt anh.
Hiện tại anh không hề kiêng dè một chút nào, trực tiếp để lộ thân phận của mình. Hành động này như mũi kiểm chĩa thẳng về phía kẻ thù! Nói cho cả Đế Đô biết, Tần Thiên Vũ tôi… Đã tới đây!
“Xoẹt!”
Ngay sau đó, ánh mắt sắc bén như kiểm rời khỏi vỏ của Tân Vũ Phong quét qua toàn bộ đại sảnh.
Mấy vị khách từng trào phúng anh, giờ đây đều cúi đầu không dám nhìn thắng, trong lòng vô cùng ảo não, hối hận đến xanh ruột.
Cuối cùng ánh mắt Tần Vũ Phong rơi xuống trên người hai bố con nhà phương phiệt.
“Năm đó các người hại chết mẹ tôi, còn đuổi cùng giết tận tối! Sau nhiều lần thoát khỏi cảnh nguy khốn, tôi đến biên cương phía bắc, ra nhập đội cảm tử! Đẫm máu giết địch, ngàn chinh vận chiến, cửu tử nhất sinh! Vào năm mười tám tuổi lập nên công trạng, được đề bạt lên chức Long úy tam phẩm! Năm hai mươi tuổi một mình đấu với mấy trăm cường giá dị quốc, trả giá bằng thân đầy vết thương nặng để đổi lấy việc tự tay treo đầu quân địch lơ lửng trên cột mốc biên giới, lấy tên Thiên Vũ, trở thành thiên hạ đệ nhất chiến thần! Năm hai mươi ba tuổi dẫn đầu đội quân tinh nhuệ, băng qua nghìn núi lội qua nghìn sông, đột kích thủ đô của quân địch ngay trong đêm, thành công thắng lợi! Và sau trận chiến hơn tháng trước, tôi xuống núi một lần nữa và trở thành người đứng đầu của trăm vị tướng! Dưới một người trên vạn người!”
Giọng nói của Tân Vũ Phong như thanh kiếm sắc bén đầm từng nhát vào lồng ngực của hai bố con Khương Cửu Đỉnh.
Thiên Vũ!