Chương : Mang quan tài đến
Trạng nguyên mảng võ thuật, Hách Quang Minh!
Anh ta từng xuất hiện một cách ở trong cuộc thi võ và đánh bại nhiều cao thủ. Không chỉ vậy, anh ta còn đánh bại cao thủ giỏi nhất của Để Độ.
Hiện giờ anh ta muốn lui về ở ẩn nên đã tổ chức một bữa tiệc, cũng không phải là vì anh ta bị cách chức mà là vì muốn theo đuổi cảnh giới cao nhất của võ thuật, nên mới có thể rửa tay trong chậu vàng.
Mà trong đại hội võ thuật này còn hội tụ rất nhiều người trong võ lâm. Tất cả bọn họ đều là những cao thủ.
“Phái Thiên Sơn kiếm, kính chúc Võ Trạng Nguyên lui ẩn giang hồ mà gửi tặng một đóa sen tuyết ngàn năm tuổi”
“Chưởng môn Nam Quyền, kính chúc Võ Trạng Nguyên đột phá cảnh giới mà gửi tặng một viên Tụ Linh Đan cao cấp nhất”
“Tán tu Lệ Thiên Nhân, kính chúc Võ Trạng Nguyên nâng cao cảnh giới mà gửi tặng cuốn sách cổ Truy Hồn Đao”.
“Nhà họ Cổ ở Giang Nam, kính chúc Võ Trạng Nguyên có thể rửa tay trong chậu vàng mà gửi tặng một thanh bảo đạo Kim Long.”
Rất nhiều lão đại khác trong võ lâm cũng đồng loạt dâng tặng bảo vật.
Nếu tùy tiện chọn ra một món cũng có thể lấy được một bảo vật vô cùng có giá gì, có tiền cũng không mua được.
Hách Quang Minh ngồi trên ghế thái sư, bề ngoài cũng không có biểu hiện gì. Nhưng khóe miệng của anh ta lại hơi nhếch lên, điều này lộ ra niềm vui lúc này của anh ta.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng động lớn, cả tòa phủ đệ đều rơi vào trạng thái chấn động.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chẳng lẽ là động đất sao?”
“Động tĩnh này cũng thật là đáng sợ”
“Bịch bịch bịch!”
Một người làm vội vàng chạy vào, sợ hãi mà hét ra tiếng: “Trưởng họ, không hay rồi. Có người đang cố tình tháo tấm biển phủ Trạng Nguyên xuống. Bọn họ còn khiêng khối thạch sư tử đi và đập vỡ cửa lớn”
“Cái gì?”
Nghe được lời này, Hách Quang Minh lập tức đứng lên.
Râu tóc anh ta đều dựng hết cả lên, hai mắt lại như phun ra lửa, cả cơ thể anh ta đang toát ra sát khí rất khủng bố. Trong nháy mắt, có một cơn gió lớn chợt cuồn cuộn thổi lên làm cho bàn ghế xung quanh đều ngã nghiêng về phía đông.
Một vài người học võ có thực lực không tốt, chỉ có dốc hết toàn lực mà cắn chặt răng, mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có không ít các vị lão đại trong võ lâm âm thầm cảm thán. Hách Quang Minh này không hổ là cao thủ trên Long bảng. Chỉ cần dựa vào sự tức giận mà anh ta có thể tạo ra uy lực kinh người đến như vậy.
Một giây sau, bên ngoài truyền đến một tiếng quát lớn: “Lão tặc Hách Quang Minh kia, mau ra đây gặp tôi”
Tiếng gầm này tựa như sấm sét, cuồn cuộn mà đến, vang vọng khắp sân, trong không khí còn xuất hiện những gợn sóng một cách rõ ràng.
“Đúng là một tên điên. Lại còn dám ngang ngược trên địa bàn của tôi sao?”
Ánh mắt của Hách Quang Minh trở nên có chút âm trầm. Anh ta mang theo sát khí đằng đẵng mà đi ra khỏi đại sảnh.
Những người học võ khác cũng theo sát phía sau mà đi ra ngoài.
Mà lúc này, đập vào mắt bọn họ chính là một thân ảnh cao ngất.
Khí thế cao ngút, như một ngọn núi cao sừng sững.
Người này chính là Tân Vũ Phong.
Gặp được kẻ thù, mắt anh lập tức đỏ bừng
Nhìn thấy hung thủ đã hại chết mẹ mình năm đó, Tân Vũ Phong tức giận đến mức không thể kiềm chế. Mắt anh toát ra một vẻ lạnh lùng làm người khác chấn động cả hồn phách. Hơn nữa, anh còn không che giấu đi một tia sát ý nào.
Sự cưỡng bức vô hình đó như là đang muốn bao phủ cả người Hách Quang Minh.
Cảm nhận được luồng sát ý đó, Hách Quang Minh nhíu mày, có thêm vài phần kiêng kỵ.
“Chàng trai trẻ, anh đến đây để làm cái gì vậy? Sao anh dám tháo tấm biển phủ Trạng Nguyên xuống, chẳng lẽ anh không sợ chết sao?”
Trong ấn tượng của anh ta, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một nhân vật như Tân Vũ Phong.
Dù sao mười tám năm trước, Tân Vũ Phong vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhiều năm trôi qua, ngoại hình và khí thế của anh đều đã có sự thay đổi rất lớn.
“Hừ!”
Tần Vũ Phong cười giễu cợt một tiếng rồi mở miệng nói: “Lão tặc Hách Quang Minh kia, anh làm nhiều chuyện ác, trợ giúp các băng nhóm lộng hành, vậy mà bây giờ còn muốn rửa tay trong chậu vào hay sao? Hôm nay, tôi tháo tấm biển của anh và cũng mang đến cho anh một lễ vật khác”.
Vừa dứt lời, Tiêu Mạc Chiến từ bên ngoài đi vào, còn mang theo một cái quan tài khổng lồ.
Cả cỗ quan tài đều có màu đen, toát ra sát khí dữ tợn, làm cho người khác phải rùng mình.
Mang quan tài đến đây!