Chương : Phân chia
Cửu Diệp Kim Liên như thế nào?
“Tôi… Rút lui thôi!” Trên mặt của Túy Hiệp Quan Tiến Hiệp thoáng qua vẻ do dự, nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn mở miệng.
Mặc dù Thẩm Đan Tâm không nói rõ ràng ra, nhưng thái độ của ông ta cũng giống như vậy, nhấc chân nối gót theo Quan Tiến Hiệp rời đi.
Những người ở lại chỉ còn có Trường Bạch Kiếm Tiên Lý Tống La, Đoạt Mệnh Phi Đao Thẩm Chiêu, Càn Khôn Nhất Chỉ Vương Đông Quân, còn có người mà từ đầu cho tới lúc này đều không phát biểu bất cứ ý kiến gì, Tân Vũ Phong.
Hàn Sướng Âm mím chặt đôi môi đỏ thắm, đưa mắt nhìn bốn người này, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn sầu và bị thương mờ nhạt.
Túy Hiệp Quan Tiến Hiệp và Phán Quan Bút Thẩm Đan Tâm đều đã rời đi rồi.
Vốn là năm cao thủ nổi danh vậy mà chỉ trong nháy mắt đã ít đi hai người.
Rõ ràng cho thấy bọn họ đã mất đi hai nguồn lực hỗ trợ mạnh mẽ!
Hàn Sướng Âm không khỏi lo âu, ba người còn lại có thể ngăn được Hoạt Diêm Vương kia sao?
Đôi môi đỏ thắm của Hàn Sương Âm lại càng mím chặt hơn, nếu như cô ta đã đến được cảnh giới Tông Sư rồi, vậy thì căn bản cũng sẽ không cần phải lo âu nhiều như vậy…
Nói trắng ra là… Bản thân cô ta vẫn phụ lòng kỳ vọng của ông nội!
Cùng lúc đó, ngay tại thời điểm khi Hàn Sướng Âm vẫn còn đang vừa lo âu vừa tự trách chính mình, Vương Đông Quân lại đã nhìn về phía Tân Vũ Phong, lên tiếng: “Tên nhóc con, tại sao cậu còn chưa đi?”
Dẫu sao thì vì lúc trước, khi Vương Đông Quân chủ động khiêu khích, mà Tần Vũ Phong lại mặc kệ không để ý tới, ông ta đã tự động định nghĩa dáng vẻ lạnh nhạt và khinh thường của Tần Vũ Phong thành hèn yếu.
“Hạng người hèn yếu giống như cậu ở lại nơi này chỉ khiến cho chúng tôi gặp thêm phiền phức thôi mà!” Vương Đông Quân càng nói càng thêm khẳng định chắc chắn: “So tài với tôi thôi mà cậu còn không dám, đến lúc đó gặp phải Hoạt Diêm Vương, mà cậu thì lại hèn yếu như vậy, nếu như là vì muốn bảo vệ tính mạng của chính mình mà đẩy một người nào đó trong chúng tôi đi ra ngoài, vậy thì còn có thể có được kết cục tốt đẹp sao?”
Tần Vũ Phong thấy việc bản thân mình không hề để ý tới những chuyện dư thừa lại bị Vương Đông Quận tùy tiện nói ra thành những lời bêu xấu như thế, trong mắt anh đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
Trước đó anh không có phản ứng, dĩ nhiên là bởi vì không thèm để ý.
Dù sao thì cũng chỉ là một Tông Sư, anh cũng không để vào mắt.
Giống như là con sư tử trên đồng cỏ vậy, làm sao lại phải để tâm đến lời nói của lũ dê bò?
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, thái độ không quan tâm và lạnh lùng của anh vậy mà lại khiến cho Vương Đông Quân dựa vào đó mà coi anh như một kẻ hèn nhát, yếu đuối, có thể tùy ý bắt nạt như nắn một trái hồng mềm!
Tần Vũ Phong hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng nói chút gì đó để trừng trị Vương Đông Quân một phen thì Hàn Cam Vọng lại đã đi ra làm người giảng hòa.
“Tông Sư Vương Đông Quân, nói lời vẫn nên chừa lại mấy phần tình cảm! Những người tới đây hôm nay đều là khách quý của nhà họ Hàn. Anh bạn trẻ tuổi này bằng lòng ra tay giúp đỡ, họ Hàn tôi đã cảm thấy biết ơn vô cùng rồi, tôi cũng sẽ dùng lễ nghĩa như với những chiến sĩ quốc gia để đối đãi!”
Mặc dù bên ngoài miệng Hàn Cam Vọng đang ra mặt nói chuyện giúp Tần Vũ Phong, nhưng thực chất ông ta cũng chỉ là không muốn nhìn thấy khung cảnh mấy người này tự mình làm hao tổn sức mạnh của nhau trước khi Hoạt Diêm Vương đến, sẽ làm ảnh hưởng đến cả tập thể.
Dẫu sao, nhìn qua thì Tần Vũ Phong quả thực là vẫn còn quá mức trẻ tuổi, hơn nữa anh cũng không có một chút tên tuổi nào ở trên toàn bộ tỉnh thành Điện Thuận này!
Căn bản là không thể nào có thể được xếp cùng một hàng với những cao thủ vẫn bằng lòng lại kia.
Việc để cho Tần Vũ Phong ở lại nơi này, thứ nhất là xuất phát từ lịch sự.
Hai là người cũng tới đã tới rồi, dù là để cho Tần Vũ Phong bia đỡ đạn hay làm một con tốt đi đánh trận đấu để thử thăm dò một chút về thực lực của cái tên Hoạt Diêm Vương kia thì cũng không tệ.
Dù sao thì dựa vào lại lịch của Tần Vũ Phong, đương nhiên Hàn Cam Vọng cũng không cho rằng là biên giới phía Bắc sẽ có người sợ chết.
Ngay tại lúc này, Tần Vũ Phong đột nhiên mở miệng, hỏi Hàn Cam Vọng: “Chúng tôi ở nơi này có bốn người, đám hỏi gia chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phân chia Cửu Diệp Kim Liên như thế nào?”
Tần Vũ Phong vừa hỏi ra một câu như vậy, cả ba người Vương Đông Quân, Thẩm Chiêu còn có cả Lý Tổng La đều cảm thấy vô cùng hoang đường, thậm chí Vương Đông Quân còn bật cười thành tiếng một cách rất khoa trương.
Đúng thật là một tên nhóc con không biết trời cao đất rộng!
Hoạt Diêm Vương có tiếng tăm lừng lẫy, là cao thủ nấp trong bóng tối chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết!
Ngay cả ba người bọn họ chung tay góp sức lại cũng không dám đảm bảo một trăm phần trăm sẽ thành công đánh bại được Hoạt Diêm Vương, ngay cả chính bản thân Vương Đông Quân cũng đã âm thầm giữ lại một mảnh thủ đoạn cuối cùng dùng để bảo toàn tính mạng rồi mới dám lại!
Ông ta tin chắc rằng những người khác cũng giống như vậy!
Cửu Diệp Kim Liên có quý giá và hiếm thấy hơn đi nữa cũng không thể nào quan trọng bằng mạng sống của chính mình!
Nhưng mà cái tên nhóc con không hiểu sự đời, không rõ sâu cạn này vậy mà lại còn có suy nghĩ phân chia Cửu Diệp Kim Liên?