Chương : Tần Vũ Phong! Anh muốn làm gì?
“Tần Vũ Phong?”
Mặc dù Lâm Kiều Như không nhìn thấy gì, cặp mắt hơi vô hồn, nhưng vẫn vô cùng nhạy bén.
Lúc này, bởi vì Tần Thiên Lâm đã im lặng một lúc lâu, cô bắt đầu cảm giác được có gì đó không đúng.
“Sao vậy, sao anh không nói gì?”
Lâm Kiều Như nghiêng đầu tò mò hỏi.
Tần Thiên Lâm lại nuốt nước bọt thật mạnh: “Kiều Như, anh rất nhớ em, sao em lại xinh đẹp như vậy! Nào, mau để anh ôm một cái!”
Dứt lời, Tần Thiên Lâm không hề do dự nhào tới trước mặt Lâm Kiều Như, vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
Thân thể mềm mại ấy còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Lâm Kiều Như đột nhiên bị Tần Thiên Lâm ôm vào lòng liền vô thức nhíu mày.
Mới vài ngày không gặp, sao Tần Vũ Phong lại nói năng ngọt xớt như vậy?
Nhưng cô không thể thấy được, giọng nói của Tần Thiên Lâm là cố ý bắt chước, vì vậy Lâm Kiều Như căn bản không tìm được manh mối gì.
Lúc này, Tần Thiên Lâm đang ôm một tuyệt thế giai nhân trong lòng.
Anh ta ghé sát vào tóc Lâm Kiều Như, hết sức say mê mà hít hương thơm trên đó.
Đã lâu anh ta không được ngửi mùi thơm sảng khoái này…
Tần Thiên Lâm hiện đang ôm Lâm Kiều Như.
“Tân, Tần Vũ Phong! Anh muốn làm gì?”
Lâm Kiều Như bị hành động đột ngột của Tân Thiên Lâm làm kinh sợ, lập tức đứng bật dậy.
Sao đột nhiên Tần Vũ Phong lại trở nên như vậy…
Trước kia hai người tuy rằng cũng có hành động thân mật, nhưng từ đầu đến cuối đều là xuất phát từ tình yêu, không pha chút dục vọng nào.
Tần Vũ Phong rất tôn trọng cô, tuyệt đối sẽ không làm ra điều gì trái ý hay hay hành động xúc phạm cô.
Nhưng bây giờ, chuyện gì đang xảy ra?
Lâm Kiều Như không thể nghĩ ra được lí do.
Tần Thiên Lâm hắng giọng một cái, đè nén rung động trong lòng, nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn, mềm mại và mịn màng của Lâm Kiều Như, mở miệng nói: “Kiều Như, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cũng đến lúc phá vỡ ranh giới cuối cùng rồi đúng không?”
“Hôm nay em cự tuyệt anh, chẳng lẽ tương lai vẫn tiếp tục từ chối anh hay sao?” “Hai người chúng ta, chẳng lẽ sẽ vĩnh viễn sống như vậy? Em là người phụ nữ của anh!”
Tần Thiên Lâm siết chặt tay Lâm Kiều Như, chân thành trìu mến nói.
Lâm Kiều Như chắc chắn sẽ cảm động trước những gì mình nói và đồng ý.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Thiên Lâm tràn đầy kiên định.
Nhưng lông mày của Lâm Kiều Như hơi nhíu lại.
Cô không thể tin rằng Tần Vũ Phong, một người luôn đối xử dịu dàng khéo léo, tao nhã lễ độ với mình, lại thực sự nói ra những lời này…
Tần Vũ Phong ở trong lòng cô luôn mang hình tượng của một vị thần hộ mệnh chứ không phải loại đàn ông nói năng ngọt xớt như vậy.
Lâm Kiều Như cắn răng rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi tay Tân Thiên Lâm.
“Em….”
Thấy Lâm Kiều Như do dự, Tần Thiên Lâm càng nôn nóng đứng lên nói: “Kiều Như, đừng do dự nữa! Nghe lời!”
Tần Thiên Lâm vừa nói vừa nhà về phía Lâm Kiều Như ôm chầm lấy cô.
Trong lòng Lâm Kiều Như càng hoảng hốt và sợ hãi.