Chương : Liều mạng với Hoạt Diêm Vương
Cuối cùng, một hộ vệ cao lớn đứng ở hàng đầu tiên nghiến răng bước lên.
Anh ta tên là Hàn Hữu Lâm, là cô nhi được nhà họ Hàn nuôi lớn. Tuy là người làm nhưng anh ta lại được nhà họ Hàn đối đãi như con, từ nhỏ đã được nhà họ Hàn chỉ bảo, dạy tập võ thuật.
Đối với anh ta, ân tình của nhà họ Hàn quả thật vô cùng to lớn.
“Mę kiếp!”
Hàn Hữu Lâm cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Anh ta hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, đứng dậy nói: “Các anh em! Ân tình nhà họ Hàn đối với tôi quả thật còn hơn cả ơn tái tạo!”
“Rất nhiều anh em đang ngồi đây có lẽ cũng giống với Hàn Hữu Lâm tôi, chúng ta kính trọng công ơn nhà họ Hàn, vì vậy mới ở lại nơi này, thề sẽ sống chết cùng nhà họ Hàn!”
“Bây giờ nhà họ Hàn đang lâm vào cảnh tử, hỏi có bao nhiêu anh em tự nguyện cùng tôi đứng lên, cho dù mạo hiểm cả tính mạng cũng phải bảo vệ nhà họ Hàn!”
“Nơi này không chỉ là nhà ân nhân của chúng ta, nơi này còn là nhà của chúng ta! Mấy ngày trước, có rất nhiều anh em thân thiết của chúng ta, bởi vì không có sức lực chiến đấu nên đã rời khỏi nhà họ Hàn”
“Chẳng lẽ thật sự giống như lời của Hoạt Diêm Vương, hôm nay giết chết chúng ta, ngày mai đuổi theo người thân, bạn bè trong tay không có thứ gì của chúng ta đến chân trời góc bể hay sao?”
“Tôi, Hàn Hữu Lâm, xung phong đi đánh trận đầu và các anh em!”
“Aaaa!”
Nói xong, Hàn Hữu Lâm hét to một tiếng, lập tức lao về phía Hoạt Diêm Vương.
Không phải Hàn Hữu Lâm hoàn toàn không sợ chết mà anh ta chỉ đang nỗ lực đè nỗi sợ hãi xuống, vì những người nhà họ Hàn ở bên ngoài, vì những người không có gì trong tay bên trong nhà mà xông lên chiến trường.
Hai dòng lệ nóng đọng trên hốc mắt của Hàn Hữu Lâm.
Đàn ông con trai, không thể dễ dàng rơi lệ được!
Những hộ vệ khác của nhà họ Hàn cũng bị Hàm Hữu Lâm làm cho cảm động, nhanh chóng cầm vũ khí của mình vọt lên phía trước.
“Xông lên!”
“Vì nhà họ Hàn, vì chủ nhà họ Hàn!”
“Vì người thân của chúng ta ở bên ngoài! Các anh em, xông lên!”
“Hôm nay dù cho phải bỏ cái mạng này tại đây, ông cũng phải liều mạng với tên Hoạt Diêm Vương này!”
“Vì cô chủ Hàn Sướng!”
Hơn trăm hộ vệ cầm vũ khí của mình xông về phía trước.
Khí thế như bão lũ!
Cho dù chỉ là một đoàn hộ vệ trong nhà nhưng khí thế quả thật sánh ngang với một đoàn quân tinh nhuệ ở biên giới phía bắc.
Nhưng cho dù như vậy, muôn ngàn con kiến sao có thể đọ lại sức mạnh của một con người.
“Lưới Thiên Ma Thiên Cơ!”
Hoạt Diêm Vương hừ một tiếng, cao giọng đọc chú thuật, giống như làm thế thì uy lực của chiêu thức có thể tăng lên vậy.
Áo choàng của Hoạt Diêm Vương đột nhiên mở ra.
“Ào ào!”
Trong phút chốc trời đất tối sầm, áo choàng bay phần phật, giống như có thể che kín cả bầu trời.
Nội lực rời khỏi lòng bàn tay nháy mắt hóa thành vô số sợi tơ vô hình, lập tức bắn ra bốn phương tám hướng.
Đám thị vệ đang lao về phía trước cả người đột nhiên lảo đảo, giống như bị vướng phải cái gì.
Ngay sau đó, cơ thể đang hoàn chỉnh lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Tình trạng như vậy không chỉ xuất hiện trên người của một người. Ước chừng đội ngũ hơn. trăm hộ vệ của nhà họ Hàn đều gặp phải tình trạng như vậy.
“Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc…..”
Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.
Thế cục của chiến trường thay đổi trong nháy mắt.
Đội ngũ hộ vệ của nhà họ Hàn vốn đang khí thể ngập trời lập tức bị suy yếu.
Không phải bởi vì bọn họ sợ!
Mà là những người mang khí thế đó – hơn trăm hộ vệ của nhà họ Hàn đã đồng thời bị những sợi nội lực của Hoạt Diêm Vương lấy đi mạng sống.
Khí thế cũng theo chủ nhân mà suy yếu, tan thành tro bụi, không còn xót lại chút gì.