Chương
Hóa Cốt Miên Chưởng, chiêu thức đúng như tên gọi, một chưởng tung ra mềm như.
bồng mà uy lực thấu đến tận xương cốt.
Mà công tử Linh Hoa không chỉ có thủ đoạn độc ác tàn nhẫn.
Người này vốn tên là Tống Linh Hoa, còn cái tên công tử Linh Hoa là do anh ta tự xưng Nhưng tính cách thật sự của người này hoàn toàn tương phải với hoa linh hoa, có thể nói là thẳng tay đánh đổ cái đẹp.
Anh ta là một tay săn gái có tiếng, đã thu Về tay rất nhiều người đẹp.
Đám đông cũng đang thảo luận về việc này.
Không ít võ giả nữ lúc đầu bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc giờ đã lấy lại tinh thân, ánh mắt nhìn về phía công tử Linh Hoa cũng không được tốt đẹp cho lắm.
Nhưng đối với công tử Linh Hoa mà nói.
Những chuyện thảo luận thế này ngược lại lại như là sự tán dương đối với anh ta.
Công tử Linh Hoa mang vẻ mặt ngạo nghề đi lên sàn đấu, đánh giá Tân Vũ Phong từ trên xuống dưới.
Tân Vũ Phong nhíu mày, ánh mắt kia làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái.
“Không tệ!”
Công tử Linh Hoa mở miệng nói: “Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi ám kình đỉnh, mà bộ dạng trông cũng khá được.”
“Như vậy thì bản công tử sẽ cho cậu một cơ hội, nếu cậu tham gia vào trại chúng tôi thì bản công tử có thể giữ cậu ở bên người, cho.
cậu làm hộ vệ của tôi!”
“Chỉ cần cậu làm việc cho trại và bản công tử thì chẳng những tôi sẽ xuống tay nhẹ nhàng hơn mà còn có thể tha cho cậu một mạng, cho cậu vào núi Lôi Công, thấy thế nào?”
Công tử Linh Hoa hất cảm lên, giống như việc để cho Tân Vũ Phong làm tay sai của anh †a là một sự ban ơn rất lớn.
Cũng giống như việc cho Tân Vũ Phong gia nhập trại của bố anh ta là một việc cực kỳ vẻ vang, Tân Vũ Phong nghe anh ta nói lúc đầu chỉ cười lạnh.
Chờ công tử Linh Hoa nói xong anh liên trực tiếp ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ha ha ha ha ha…”
Công tử Linh Hoa không hiểu ra sao.
Thầm nghĩ, chẳng lẽ nào tên nhóc này sướng hỏng đầu luôn rồi?
Chậc chậc!
Nhìn mà xem, uy danh của Thất Thập Nhị trại bọn họ đến mức đó cơ mà, nhìn xem trại Hắc Thủy của bố anh ta lợi hại thế nào!
Một người ngoài vừa nghe nói có thể gia nhập trại Hắc Thủy làm một người hộ vệ mà thôi đã vui sướng thành cái dạng này.
Nhưng Tân Vũ Phong cười to mãi không ngừng.
Công tử Linh Hoa xấu hổ sờ mũi, liệu đầu óc tên nhóc này có vấn đề gì không nhỉ, cười không thèm để ý cái gì, cũng không thèm quan tâm tới người khác thế nào?
“Tên nhóc kia, cậu cười cái gì?”
Công tử Linh Hoa cuối cùng cũng không nhịn được phải mở miệng hỏi, trong giọng nói không che giấu được vẻ tự mãn.
“Thế nào, có thể trở thành hộ vệ bên người bản công tử mà cậu đã cao hứng đến mức đó rồi à?”
Tân Vũ Phong đứng thẳng, cười đến mức cong eo, dụi qua dụi lại nước mắt đọng ở khóe mắt.
Tôi cười anh, tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng!”
Tân Vũ Phong thu lại nụ cười khoa trương nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười khinh thường.
“Đừng nói là anh…
Tần Vũ Phong quét mắt đánh giá công tử Linh Hoa, dùng chính ánh mắt khiến cho anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái trả lại cho đối phương.
“Cho dù bố anh gặp tôi mà muốn làm chân sai vặt cho tôi thì tôi còn phải cân nhắc xem có nên đồng ý hay không đấy”
“Cậu!”
Công tử Linh Hoa nhất thời khó thở: dám to gan vô lễ với bố tôi như vậy à! Cậu có biết bố tôi là ai không?”
Những người dưới sàn đấu cũng xôn xao bàn tán.
Tên nhóc này sao lại ngông cuồng quá vậy?
Cho dù anh ta đã đạt ám kình đỉnh, đã rất mạnh rồi.
Nhưng dù thế nào thì công tử Linh Hoa cũng có tu vi Bán Bộ tông sư.
Cậu thanh niên này tuy trước đó đã đánh bại chín cao thủ tu vi ám kình của Thất Thập.
Nhị trại.
Nhưng ở trước mặt công tử Linh Hoa mà vẫn dám ngông cuồng như vậy sao?
Quá không biết trời cao đất dày là gì!
Cách giải thích duy nhất chính là tên nhóc.
này thật sự không biết công tử Linh Hoa, cũng không biết bố của công tử Linh Hoa là ai.
Dù sao nhìn cách ăn mặc của anh thì đúng thật là không giống dân bản xứ.
Nhưng cho dù không phải dân bản xứ thì cũng đã đến đây rồi, cũng nên biết đến các thế lực phân bố trong Miêu Cương phía tây nam chứ?
Phải biết là công tử Linh Hoa xuất thân từ một trong ba đại trại của Miêu Cương phía tây nam.
Cho dù ở đất Miêu Cương phía tây nam các thế lực rất rắc rối phức tạp thì anh ta cũng là một người nổi bật!