Chương
Công tử Linh Hoa đứng ở sau người bố của mình, đang trong tư thế tự tin không hề e sợ, đúng một bộ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng.
“Thẳng nhãi kia, hôm nay tôi sẽ để bố tôi lột cái da mặt cậu xuống, để cậu phải hối hận vì đã hủy dung của tôi!”
“Đến lúc đó, tôi sẽ nhốt cậu ở trại Hắc Thủy của chúng tôi, tra tấn cả đời, để cậu làm thức ăn cho cổ trùng!”
Tân Vũ Phong lại chỉ cười khinh thường: “Tôi hủy dung của anh ấy hả? Không phải là bởi vì anh dùng độc trên sàn đấu, nên mới tự làm tự chịu hay sao?”
“Ha ha… Đứa con cưng của bố à, e rằng sắp trở thành trẻ mồ côi không có bố rồi đấy!
Chậc chậc, không biết công tử Linh Hoa của chúng ta có biết tự mình uống sữa hay không?”
Công tử Linh Hoa bị lời nói này của Tân Vũ Phong làm cho bẽ mặt, vừa mảng anh ta là tự làm tự chịu, vừa châm chọc anh ta là đứa bé lớn tướng của Tống Trung Hãn.
“Đáng giận!”
Công tử Linh Hoa nắm chặt hai tay, nhưng lại vô tình trở thành một đứa bé lớn tướng: “Bố à, bố nhìn anh ta mà xeml”
“Con yên tâm!”
Tống Trung Hãn lúc này cũng đang rất tức giận, một thăng nhóc Ám Kình đỉnh mà thôi, lại dám ở trước mặt ông ta thốt ra những lời ngông cuồng như vậy!
Nói rằng khiến cho con trai mình thành một đứa trẻ mồ côi?
Cậu ta lấy đâu ta tự tin rằng có thể giết chết ông ta?
“Bố ơi, nhất định phải dạy cho thằng nhãi này một bài học…”
Tống Trung Hãn nói rồi, còn không có cho.
Tân Vũ Phong thời gian chuẩn bị, liên xông lên phía trước.
“Nam Thiên Quyền…”
Nam Thiên Quyền mang theo gió đánh về phía Tân Vũ Phong!
Tống Trung Hãn là trại chủ của đệ tam đại trại của Thất Thập Nhị trại, cũng là cao thủ mạnh thứ bat : Cho dù bây giờ Tống Trung Hãn chủ động phong ấn thực lực, nhưng ở trong mắt mọi người, kinh nghiệm chiến đấu cùng những trải nghiệm của ông ta đều vượt xa những gì Tân Vũ Phong có thể so sánh.
Nếu quả đấm này đánh trúng, Tân Vũ Phong nhất định sẽ chết!
Nhưng thân thể Tân Vũ Phong lại loé lên, nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công của Tống Trung Hãn, Tống Trung Hãn cũng không kịp thu thế lại, nên nắm đấm đập mạnh xuống trên mặt đất.
Trong phút chốc, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hơn nửa mét!
“Nam Thiên Cước Pháp thức thứ nhất, Hoành Tảo!”
Tống Trung Hãn đột nhiên ngồi xốm xuống, chống hai tay xuống đất, lấy hai tay làm chỗ dựa, chân phải quét về phía Tân Vũ Phong!
Lần này, đá không chết được cũng rời vào kết cục là gấy chân Tân Vũ Phong lại nhón mũi chân một cái, sau khi nhảy lên không trung, hung hăng đạp xuống, nếu chân của Tống Trung Hãn không kịp thu lại, e rằng cũng sẽ bị Tân Vũ Phong giãm nát.
Thực lực của hai người bị khống chế ở Ám Kình đỉnh, nhất thời có thể nói là có qua có lại.
“Trại chủ, cố lên!”
“Tống Trung Hãn, giết tên nhóc không biết điều kia đi!”
Các cao thủ của trại Hắc Thủy đều nhao nhao cổ vũ cho Tống Trung Hãn, chờ xem Tống Trung Hãn ra một đòn giết tên nhãi to gan dám xúc phạm thiếu chủ này.
Chúc Cửu Sinh đứng ở bên cạnh, cũng tạm gác lại sự thù địch với công tử Linh Hoa, đồng thời hét lên: “Chú Tống! Giết anh ta đi!”
Tuy nhiên sau hai chiêu, có qua có lại giữa huyết chiến nhưng mọi người của trại Hắc Thủy vẫn tin chắc rằng chủ trại hiện tại chỉ đang chơi đùa với tên nhãi đó thôi.
“Nào nào nào, cược một chút đi!”
“Mẹ nó, ai thèm cược với anh, chắc chắn là trại chủ chúng ta thẳng rồi, còn phải đoán à”
“Này, cược xem ai thẳng thì có ích lợi gì?
Chúng ta cược xem trại chủ dùng bao nhiêu chiêu thì sẽ đánh bại Tân Vũ Phong!”
“Như vậy còn được, tôi tới! Thêm cả việc trại chủ bây giờ đang chơi đùa tên nhãi kia…
Tổng cộng có mười chiêu, không thể hơn được nữal”
“Tôi cược năm chiêu!”
“Tôi cược ba chiêu!”
“Bảy chiêu!”
Mọi người nhao nhao lên cược, kể cả một số người không phải là người của trại Hắc Thủy, cũng đến chung vui.
Tất cả mọi người đều tin chắc rằng chỉ cần Tống Trung Hãn ra tay, chắc chắn trong phút chốc sẽ đánh thắng được, bóp chết cái thẳng nhãi Tân Vũ Phong kia.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Mộc Dung Chỉ lại đi tới.
“Tôi cược là Tân Vũ Phong sẽ thẳng!”
Mọi người nghe xong đều bật cười ha ha.
Thiếu chủ trại Thanh Mộc này, tại sao đầu óc lại có vẻ không tỉnh táo vậy?
Người khởi đầu ván cược lau nước mắt trên khóe mắt rồi cười: “Ha ha… chẳng trách người ta nói người đẹp thì không có não, cũng được thôi, vậy chúng tôi đã cược với cô Mộc!”
Mộc Dung Chi không quan tâm đến lời chế giễu, gật gật đầu, từ trong tay móc ra một quả: “Đây là quả mộc liên, tác dụng cụ thể, tôi cũng không cần nói thêm nữa”
Đây là ban đầu Mộc Dung Chi không tìm thấy quả bồ đề và định dùng nó để thay thế.
Tác dụng chữa bệnh của quả mộc liên và quả bồ đề không khác nhau là mấy, nhưng lại yếu hơn một chút, không có hiệu quả tốt bằng quả bồ đề.
Bây giờ đã có quả bồ đề, quả mộc liên này, cũng không còn quá quan trọng nữa.