Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Cho dù kỹ năng chiến đấu của Tân Vũ Phong anh có là tuyệt đỉnh, thì anh cũng chỉ là một thanh niên Ám Kình đỉnh mà thôi!
Sao lại dám xấc xược vênh váo như vậy?
Phải biết rằng, Vương đạo sát quyền này, là một phần nhỏ trong bí tịch mà Tống Trung Hãn may mắn có được.
Mất hơn mười năm để dày công khổ luyện, cuối cùng mới đạt được thành tựu!
Nhưng Tần Vũ Phong nói cái gì?
Thế mà anh lại nói răng, sẽ để cho Tống Trung Hãn thấy được thế nào là Vương đạo sát quyền thực sự!
Tên nhãi này, đang bốc phét cái gì vậy hả?
Vương đạo sát quyền thực sự, chỉ có người trong hoàng thất mới có thể có đủ tư cách để tu tập!
Nhưng anh mặc quần áo bình thường, mặc dù khí chất của anh nổi bật, nhưng chỉ ở mức bình thường, căn bản không thể nào là người trong hoàng thất được.
“Thằng nhãi này, cũng mẹ nó biết bốc phét thật đấy”
“Lại còn Vương đạo sát quyền thực sự…
chỉ với tuổi tác và thực lực Ám Kình đỉnh đó, cho dù bắt đầu học từ trong bụng mẹ, cũng chưa chắc có được thành tựu như trại chủ Tống Liệt ngày hôm nay!”
Có phải là bị dọa cho phát điên rồi không?”
“Làm gì dễ bị dọa cho điên như vậy?
Nhưng chắc hản là đang bốc phét rồi!”
“Tân Vũ Phong, mau trốn đi!”
Mộc Dung Chỉ ở bên dưới sàn đấu dậm chân lo lắng bên, nhìn thấy nắm đấm của Tống Trung Hãn, đã ngưng tụ lại hoàn tất, đang lao thẳng về phía Tân Vũ Phong!
Nhưng anh vẫn không hề động đậy, chỉ đứng yên đó!
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi!
Huống hồ còn có một bức tường người chăn trước mặt cô.
Thêm cả đại trại chủ Nam Tuấn Sái đích thân giám sát trận huyết chiến này, làm sao cô có thể xông vào được?
Mộc Dung Chi nhanh chóng lau nước mắt đi, vì sợ rằng nước mắt của mình sẽ làm mờ đi cảnh tượng trước mắt.
Công tử Linh Hoa ở bên cạnh lại có phản ứng hoàn toàn trái ngược với phản ứng của Mộc Dung Chi.
“Mẹ nó…. Mộc Dung Chỉ, sao cô lại khóc vì một tên từ bên ngoài tới chứ, cô có điên hay không!”
“Tên nhãi này thật ngông cuồng, anh cứ chờ đấy, bố tôi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt!”
Công tử Linh Hoa càng nói, vẻ mặt càng thêm hung dữ: “Mẹ nó đừng có khóc nữa, phiền chết mất! Sau này tôi nhất định sẽ đưa tên nhãi này về trại Hắc Thủy của chúng tôi, lột da anh ta, nuôi cổ trùng cả đời!”
Đối mặt với sự khiển trách công tử Linh Hoa, Mộc Dung Chi đương nhiên sẽ không chịu thua: “Tống Linh Hoa, anh có biết xấu hổ hay không! Nếu không đánh được anh Tân, liền về nhà tìm trại chủ Tống, anh có khác gì đứa trẻ đánh nhau ở bên ngoài không lại người ta rồi về nhà tìm bố hay không?”
“Chỉ vì Tân Vũ Phong là người ở bên ngoài, nên anh mới bắt nạt anh ấy như vậy, ngay cả tổng trại chủ cũng biết trại chủ Tống đánh Tân Vũ Phong với cảnh giới tông sư là không hợp lý”
“Mẹ nó đừng có quyền như vậy! Một người đàn ông tốt không đánh nhau với một người phụ nữ, Mộc Dung chỉ, nếu không phải vì cô có chút nhan sắc, thì tôi đã giết cô rồi!”
Công tử Linh Hoa trừng Mộc Dung Chỉ một cái với vẻ mặt dữ tợn, anh ta không muốn nói chuyện với Mộc Dung Chi và quay lại nhìn trận huyết chiến.
Việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý tên nhãi Tân Vũ Phong kia!
Trại chủ trại Thanh Mộc đang bị bệnh nằm trên giường, sau khi mọi chuyện lắng xuống, trại Häc Thủy bọn họ có cách để xử lý cô nhóc này!
Nghĩ đến đây, công tử Linh Hoa đưa mắt nhìn trở lại trận huyết chiến.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, nơi trận huyết chiến.
Tần Vũ Phong cuối cùng cũng có động tác, chậm rãi nâng tay phải lên, đối mặt với sự dữ dội của Tống Trung Hãn đang xông tới, đấm về phía trước.