Chương
Tân Vũ Phong nói thẳng Chúc Cửu Sinh và công tử Linh Hoa rơi vào kết cục như bây giờ chính là gieo gió gặt bão.
Lời nhận xét giống như dạy dỗ này đương.
nhiên khiến Tống Trung Hãn và đại trưởng lão của trại Ly Hỏa vô cùng bất bình trong lòng.
Nhưng mà giờ phút này, mình đang yếu thế hơn người ta đương nhiên không thể không cúi đầu!
Nhìn qua cả đám cao thủ đông đúc trong Thất Thập Nhị trại có mặt ở đây rốt cuộc chỉ có Tân Vũ Phong là người duy nhất hiếu rõ nguồn gốc và chỉ tiết của hai quả hồ lô xanh, tím này.
Tống Trung Hãn căn chặt răng, cúi đầu: “Tân Vũ Phong, xin lỗi cậu! Đều tại tôi không biết cách dạy con, để cho Linh Hoa ngang ngược như thế, lại dám cướp đoạt cơ duyên của cậu, đúng thật là nó có sail”
“Nhưng ít nhất tội của nó không đáng chết! Xin cậu hãy ra tay trợ giúp!”
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Trung Hãn phải hạ mình trước mặt một tiểu bối như thế.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, sự xuất hiện của Tân Vũ Phong dường như đã làm nảy sinh rất nhiều vấn đề mới ở Thất Thập Nhị trại Đại trưởng lão trại Ly Hỏa ở bên cạnh cũng nói: “Cậu Tân Vũ Phong! Tôi đã nuôi lớn cậu ấy từ khi cậu ấy còn tấm bé, cậu Chúc Cửu Sinh dám vọng tưởng cướp đoạt tài nguyên của cậu cũng phải trách tôi không quản lý cậu ấy chặt chẽ”
“Giống như công tử Linh Hoa, tội của cậu ấy cũng không đáng chết! Tôi thấy có vẻ như cậu lớn hơn cậu Chúc Cửu Sinh khoảng một hai tuổi, chờ cho cậu Chúc Cửu Sinh tỉnh tôi sẽ để cậu ấy gọi cậu là anh cả, tuyệt đối không dám mạo hiểm xúc phạm cậu thêm nửa phần!”
Trong lòng đại trưởng lão trại Ly Hỏa cũng rất khó chịu, nhưng giữ được tính mạng cho cậu chủ của trại Ly Hỏa mới là việc quan trọng nhất!
Chỉ có thể chịu ép buộc mà cúi đầu!
Thật ra Tân Vũ Phong không hề tin tưởng lời xin lỗi của hai người.
Dù sao cho đến nay anh đã gặp không biết bao nhiêu kẻ địch, họ đều giả dối đa đoan, lại lật lọng tráo trở.
Mà hiện tại Tân Vũ Phong cũng cần dùng cơ hội hai người này bị trúng độc để nói cho mọi người biết anh có kiến thức uyên thâm, hiểu biết sâu rộng về những báu vật thiên địa này.
Anh chính là một nhân vật quan trọng!
Điều quan trọng nhất là nếu hai người này xảy ra chuyện gì, nếu như Tống Trung Hãn và đại trưởng lão trại Ly Hỏa cùng lúc tấn công hì có lẽ Nam Tuấn Sái cũng sẽ không ra it làm người chủ trì công bằng như lúc bắt đầu.
Địa hình trong huyệt mộ này nhỏ hẹp, đến lúc đó sẽ thực sự là một chuyện rất phiền phức.
Tân Vũ Phong hạ mí mắt đáp ừ một tiếng, anh bẻ Tử Thanh đăng thành hai đoạn ngắn, lần lượt ném cho đại trưởng lão trại Ly Hỏa và Tống Trung Hãn: “Cho hai người họ ăn thứ này, họ sẽ sớm hồi phục lại”
“Cảm ơn!”
Khóe miệng Tống Trung Hãn giật giật hai lần, cố gắng hết sức đè nén tâm trạng nóng nảy lúc này, cầm lấy đoạn dây hồ lô ngắn ngủn Sau đó cố gắng đút vào trong miệng công tử Linh Hoa.
Công tử Linh Hoa vốn đã rất nóng…gần như muốn ngất đi, nhưng Tử Thanh đăng vừa đưa đến bên miệng thì anh ta lập tức chủ động há miệng sáp đến gần, thậm chí còn tự mình nhai hai miếng rồi nuốt xuống.
Tình trạng của Chúc Cửu Sinh ở bên kia cũng giống vậy.
Không mất thời gian quá lâu công tử Linh Hoa và Chúc Cửu Sinh đều đã tỉnh lại.
Công tử Linh Hoa nằm trong lòng Tống Trung Hãn, nắm chặt góc quần áo của bố mình, như muốn nói điều gì đó.
Nhưng khi ánh mắt vừa chạm phải Tân Vũ Phong thì như nhìn thấy Tu La ác sát, anh ta nhanh chóng thu lời nói lại, rúc vào trong lòng Tống Trung Hãn, một câu cũng không dám nói nhiều.
Chúc Cửu Sinh thì trực tiếp trốn sau lưng đại trưởng lão.
Trên mặt hai người đều mang theo nét hoảng sợ, thần sắc nghỉ ngờ lo lắng, không thể bình tĩnh nổi, trông qua thấy yếu ớt vô cùng, ai nói to hơn một chút cũng có thể khiến hai người sợ vỡ mật, như là vừa đi qua một lần Quỷ Môn quan.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện như vậy, ánh mắt mọi người tại hiện trường nhìn Tân Vũ Phong đã có nhiều hơn vài phần kính sợ .
Tuổi anh còn trẻ mà không ngờ học thức lại uyên bác như vậy.
Ngay cả đại trại chủ Nam Tuấn Sái cũng không thể nói ra một hai câu về hai quả hồ lô xanh, tím này mà Tân Vũ Phong lại thực sự có thể nhớ được đặc tính, công hiệu và độc tính của chúng.
Như thế này thật sự là đáng sợt Có được mắt nhìn thế này đơn giản không phải thứ mà những người bình thường như bọn họ có thể so sánh được!
Nhưng sau khi cơn cảm khái qua đi mọi người lại tiếp tục bắt đầu đi tới Dọc theo đường đi, mọi người đều đi rất chậm.
Ai cũng muốn nhìn xem ở những chỗ ngã ba đường có loại báu vật thiên địa như Tử Thanh đăng không, Dù có chậm trễ hơn một chút cũng không Sao.