Chương
Mộc Dung Chi vô cùng xúc động, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên.
Chiếm được thanh đoản đạo này thì thực lực của cô ta nhất định sẽ thăng tiến thêm một bậc. Tần Vũ Phong đứng một bên mỉm cười nhìn hành động trẻ con của Mộc Dung Chi.
Đúng lúc này chợt có một giọng nói không hợp hoàn cảnh vang lên.
“Con nhóc này, thứ bảo bối như vậy cô không đủ khả năng sử dụng đầu, mau ngoan ngoãn đưa ra đây đi.”
Chợt thấy một bà già lưng còng, diện mạo xấu xí, mặt đầy nếp nhăn đi ra từ trong đám người.
“Vu bà!”
Ngay khi người này vừa xuất hiện đã có người nhận ra thân phận của bà ta.
Bà ta không phải là người của bất kỳ trại nào trong Thất Thập Nhị trại của Thập Vạn Đại Sơn ở Miêu Cương.
Mà là Tán Tu trong Thập Vạn Đại Sơn.
Con người này rất bí ẩn, bối cảnh cũng bí ẩn, thân là cao thủ tông sư, thực lực sâu không lường được!
Giờ phút này bà ta đang bước từng bước tới gần Mộc Dung Chi.
Nói đúng ra, là bước từng bước tới gần thanh đoản đao Thanh Loan trong tay Mộc Dung Chi.
Đôi mắt già nua đục ngầu của Vu bà giờ phút này đang toát ra ánh sáng chói mắt, gắt gao nhìn chằm chằm thanh đoản đao Thanh Loan kia, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thèm thuồng.
Người không có tội, nhưng có bảo vật sẽ thành có tội. Mộc Dung Chi và Vu bà vốn không có quan hệ gì sâu xa.
Nhưng giờ phút Mộc Dung Chi cầm thanh đoản đạo Thanh Loan trong tay thì đã trở thành chướng ngại vật của bà ta trên con đường chiếm đoạt thần binh lợi khí.
Đây chính là tội của Mộc Dung Chi.
Vu bà muốn loại trừ cô ta!
Những người khác nhìn thấy tình hình như thế thì mặc dù Mộc Dung Chi là người đẹp số một Miêu Cương, bình thường cũng có vô số tùy tùng, rất được lòng người, nhưng giờ phút này lại không có ai bước tới giúp cô ta.
Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải nghĩ xem năng lực mình đến đâu.
Hơn nữa, Mộc Dung Chi là người đầu tiên trong số tất cả những người có mặt ở đây cầm thần binh lên, không có ai dám nói mình không ghen tị với cô ta!
Nhất là Mộc Dung Chi lại chỉ là một cô nhóc mới tới Ám Kình cảnh. Dựa vào cái gì mà cô ta lại giành được?
Mọi người đều cùng chờ xem kịch vui.
Bao gồm cả Tần Vũ Phong, anh cũng có bộ dạng rảnh rỗi, khoang tay đứng đó chờ xem trò hay.
Đến khi đó Mộc Dung Chi mới phát hiện ra hóa ra không có một người nào chịu giúp mình!
Sắc mặt cô ta nhanh chóng biến đổi, vừa muốn mở miệng nói quy củ của Tây Nam Miêu Cương thì tiếc rằng.
Vu bà không hề cho cô ta cơ hội nào, trực tiếp ra tay! Cái thân già ọp ẹp như con tôm khô ấy trong nháy mắt dường như lại một lần nữa toả ra sức sống mãnh liệt.
Một đôi bàn tay già nua khô héo uốn cong thành móng vuốt chộp về phía Mộc Dung Chi.
Tấm che trên đầu cũng bay lên theo chuyển động của bà ta.
Mặt Mộc Dung Chi căng thẳng, theo bản năng vung thanh đoản đao Thanh Loan trong tay lên đỡ đòn.
“Bốp bốp!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra trước mặt mọi người!
Mộc Dung Chi mới chỉ ở cảnh giới của Ám Kình! Còn phía đối diện là Vu bà cao thủ cảnh giới tông sư đột nhiên đánh úp lại!
Trong khoảnh khắc Vu bà tấn công tới, thanh đoản đạo không những đã đánh tan thể tiến công của bà ta mà còn làm bà ta bị thương, vết thương không hề nhẹ.
Máu tươi lập tức tí tách rơi xuống theo miệng vết thương.
Vừa rồi mọi người đã tận mắt chứng kiến dị tượng do thanh đoản đao tạo ra, giờ lại thấy uy lực của thanh đao này khiến mọi người lại khiếp sợ thêm một lần nữa.
Lại có thể khủng bố như vậy!
Rõ ràng tu vi của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.