Chương
Tân Vũ Phong nghe vậy thì khẽ cười: “Xem ra Tân Thiên Lâm, mấy ngày nay trôi qua, cậu càng ngày càng tự tin rồi nhỉ?”
“Không sai.”
Tân Thiên Lâm gật đầu: “Tôi chính là muốn để mọi người nhìn rõ tôi đã tự mình đánh bại người trai tốt của mình như thế nào!”
“Bớt nói nhảm đi!”
Tần Vũ Phong nhíu mày, đã không còn kiên nhẫn.
“Người anh trai tốt của tôi, anh gấp gáp cái gì, nếu như tôi nhường anh một chiêu, anh có dám không?”
Vẻ mặt Tân Thiên Lâm châm chọc nhìn Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong nghiến răng, không nói một lời, không hề nhúc nhích.
Đôi khi, người ra tay trước quả thực là người có cơ hội đầu tiên.
Nhưng có đôi khi, người ra tay trước thường là người để lộ khuyết điểm của mình trước!
Đúng vậy… cho dù Tân Thiên Lâm thật sự muốn nhường Tân Vũ Phong một chiêu, Tân Vũ Phong chỉ sợ cũng sẽ từ chối!
Hai người đứng đối mặt với nhau, vẻ mặt của Tân Vũ Phong ngưng trọng, còn vẻ mặt của Tân Thiên Lâm thì cười như không cười.
Không ai di chuyển trước.
Không ai muốn để lộ điểm yếu của mình.
Nhưng có điều, tình hình này cũng không kéo dài lâu!
“Nếu anh trai đã lo sợ như vậy, vậy thì.
Lời còn chưa dứt bóng hình Tân Thiên Lâm như điện, lao thẳng về phía Tân Vũ Phong Trên thắt lưng anh ta đeo một thanh trường kiếm, vừa lao về phía Tân Vũ Phong, vừa đồng thời rút kiếm ra!
“Cheng!”
Mũi nhọn thanh trường kiếm nhắm thẳng vào Tần Vũ Phong!
Bóng của đầu mũi Tân Vũ Phong phản chiếu trên thanh trường kiếm!
“Hừ!”
Mộc Dung Chỉ sợ hãi nhầm mắt lại, không dám nhìn lại, vì sợ rằng cô ta sẽ nhìn thấy cảnh tượng mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất!
Tựa như đã trôi qua một ngàn năm vậy, Mộc Dung Chỉ mới từ từ mở hai mắt ra.
Trên thực tế, lần nhắm mắt này chỉ là thoáng qua.
Mọi thứ trước mắt dường như đang chuyển động chậm lại, thanh trường kiếm của Tân Thiên Lâm đang lao đến giữa mi tâm của Tân Vũ Phong…
Tân Vũ Phong nghiêng người, máu tươi trào ra.
Lưỡi dao quẹt qua má Tân Vũ Phong, để lại một vệt máu dài, sợi tóc ngay lập tức bị chém đứt chậm rãi rơi xuống, “Tân Thiên Lâm! Xem ra bây giờ cậu đã đủ sức làm bị thương tôi rồi.”
Tân Thiên Lâm mảng to một tiếng: “Chuyện đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn ngạo mạn như vậy, chẳng qua chỉ là ám kình đỉnh mà thôi! Tránh thoát được một kiếm, vậy anh thử lại xem kiếm này của tôi đi!”
Tân Thiên Lâm nói xong, cổ tay chuyển động, trường kiếm trên không trung rút ra một kiếm hoa, một lần nữa ép sát về phía Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong quyết định dứt khoát, không chút do dự rút trường đao trong tay ra!
“Trấn trời!”
Tân Vũ Phong ngay lập tức hét lớn lên một tiếng!
Trấn trời chưởng vốn dĩ là một môn chưởng pháp mà Tân Vũ Phong tu luyện.
Lấy Trấn trời làm tên chưởng pháp!
Nhưng, dựa vào sự hiểu biết của Tân Vũ Phong về những chiêu thức này, sớm đã đạt đến trạng thái tinh thông, cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi!
Đã không còn bị hạn chế bởi hoàn cảnh, hoặc cách thức để triển khai các chiêu thức!
Với một nhát chém, vẫn có thể rung chuyển trời đất!
Sức mạnh kiếm thuật của một cường giả cấp tông sư đỉnh đem Tân Thiêm Lâm đánh ngược trở về!
Hai mắt Tân Thiên Lâm đông cứng lại Chết tiệt!
Anh ta biết cho dù hôm nay Tân Vũ Phong có rơi xuống cảnh giới ám kình đỉnh, thì anh vân là một đối thủ khó chơi.
Nhưng không ngờ nó lại khó đến vậy!
Anh ta đã khinh địch rồi!
Tân Thiên Lâm mất tập trung một lúc, vậy mà thực sự không đặt trọng tâm phòng ngự trên tay mình.
Chuôi kiếm điên cuồng run lên, lập tức, một cỗ lực lượng bá đạo làm cho gan bàn tay Tân Thiên Lâm đau nhức!
Tân Thiên Lâm theo phản xạ có điều kiện ném kiếm trong tay đi!
“Tân Thiên Lâm, chỉ vậy thôi sao?”
Tân Vũ Phong một tay cầm cán dao, tay kia đặt trên lưỡi đao dày rộng của đao Bắc Thần, cầm đao Bắc Thần năm ngang trước người.