Chương
Tân Vũ Phong liên muốn một lần đánh bại Tân Thiên Lâm!
Mà đang đúng lúc này.
Tình hình động tác trong tay Tân Thiên Lâm, lộ ra một sơ hở đủ để trí mạng!
Tân Vũ Phong không né nữa, một lần nữa vận lên Long Uy Thiên Cang, dự định giờ khắc này chính diện sử dụng Thôi Tâm Trảo nghênh tiếp Tân Thiên Lâm!
Chiêu này nếu là một phát thành công, có thể đào bới lồng ngực đối phương, trực tiếp bóp nát trái timl Tân Vũ Phong căn chặt hàm răng…
Cùng lắm thì, liều mạng với Tân Thiên Lâm!
“Vương đạo sát quyền…!”
“Tôi tâm chưởng!”
Hai tiếng quát to một trước một sau vang lên.
Vương đạo sát quyền, mang theo thế sát khí không thể đỡ, đất trời cuồn cuộn, bá khí đế vương!
Ý nghĩa sâu xa mênh mông xưa cũ, đều ở trong cú đấm này!
Tôi tâm chưởng mạnh mẽ xông tới, Tân Thiên Lâm một lần nữa vận chuyển lên một lực lớn Ưng Trảo Công, gấp đôi lực, sát ý rõ ràng!
“Đùng” một tiếng!
Là Tân Vũ Phong trước tiên bị đánh bay, Tân Thiên Lâm trơ mắt nhìn vương đạo sát quyền, một chiêu nhắm về phía anh, nhất thời phản công để phòng thủ, thu hồi thế tiến công.
Nhưng uy lực còn lại này, vẫn tàn nhẫn mà đánh bay Tân Vũ Phong ra ngoài!
Tân Vũ Phong bị đánh lùi khó mà dừng lại, cuối cùng lại đụng thẳng vào tường, một tiếng động vang lên, in một vết lốm hình người lên tường!
Mọi người ở Tây Nam Miêu Cương, vốn là muốn xem Tân Vũ Phong cùng Tân Thiên Lâm tranh đấu qua lại với nhau, anh một chiêu tôi một thức, có thể nói là hoa cả mät!
Một là chiến thần Thiên Vũ, đến từ biên giới phía Bắc.
Những thứ tu luyện, đều là chiêu thức một chiêu trí mạng, cho dù thực lực bây giờ thấp kém, chỉ là ám kình đỉnh…Không đúng!
Người vây xem vỗ trán một cái Ám kinh đỉnh, từ khi nào mà biến thành một cảnh giới có thực lực thấp kém rồi?
Đều là do ngày hôm nay… Những người được trông thấy, đều là cường giả.
Người kia thu hồi tâm tư, tiếp tục lầm bầm trong miệng.
“Trước đây chiến thần Thiên Vũ cho dù ở cảnh giới ám kình đỉnh cũng có thể cùng tông sư cường giả chiến một trận…”
“Cậu chủ Tân Thiên Lâm kia thì lại là người Tân Phiệt, mấy thần thông bí tịch càng là đếm không xuế…”
Người bên cạnh vỗ vỗ anh: “Ha, anh lầm bầm cái gì vậy? Vậy anh thử đoán xem, hai người bọn họ cuối cùng ai sẽ thẳng đây?”
“Chuyện này… Tôi khó nói, vẫn phải là xem Tân Vũ Phong lúc này có thể đứng lên hay không đi!”
Người kia nói, sau đấy thở dài, ánh mắt một lần nữa tìm đến phía trong sân.
Tân Vũ Phong bám vào tường, khó khăn đứng lên Anh tựa hồ là bị nội thương nghiêm trọng nào đó, bên ngoài ăn mặc quần áo nên nhìn không thấy gì, nhưng máu tươi trong miệng, vừa muốn mở miệng, liền chảy tràn ra ngoài.
Quả là, giống y như người đứng xem từng nói, hai người có sở trường riêng.
€ó điều, theo cách triển khai chiến đấu, sự chênh lệch cảnh giới giữa hai người vẫn được bày rat Lúc này, Tân Vũ Phong chỉ là gắng đón đỡ một chưởng uy lực còn lại Tân Thiên Lâm, đã bị đánh đến nội thương thổ huyết.
Còn Tân Thiên Lâm thì sao…
Rõ ràng đã nhận một chiêu vương đạo sát quyền!
Nhưng chỉ là cương khí hộ thể, hơi có chút cảm giác bị nứt ra, cả người hiện tại, vẫn khí định thần nhàn.
Không đau không hề hấn gì!
Đây chính là sự chênh lệch về cảnh giới!
Tân Thiên Lâm một lần nữa rút ra bội kiếm.
bên hông, chỉ về Tân Vũ Phong đang bám tường, kiên trì muốn đứng lên.
“Người anh tốt của tôi… Đừng cố đấu tranh liều chết nữa, anh bây giờ sớm đã không phải là đối thủ của tôi rồi!”
“Để tôi đoán xem, anh còn có thể kiên trì bao lâu? phút? Hoặc là… Năm phút đồng hồ?”
“Ha ha”
Tần Thiên Lâm phát ra một tiếng cười nhạo khinh thường: “Đừng tiếp tục làm cái việc vô dụng kia nữa, vừa nấy một chiêu kia, chính là sát chiêu mạnh nhất của anh bây giờ sao?”
“Nhìn xem, ngay cả phòng ngự của tôi cũng không phá được… Chậc chậc chậc.”
Tân Vũ Phong nghe những lời trào phúng của Tân Thiên Lâm lại không có một chút xấu hổ nào.
Anh một tay đẩy một bên vách tường, một tay dùng sức, đứng dậy.
Giờ khắc này, Tân Vũ Phong cả người đều bị mồ hôi thấm ướt, máu tươi tự bên môi rỉ ra, đáng lẽ ra vô cùng chật vật, nhưng có một cảm giác tàn nhãn khiếp người.
Giống như… bước ra từ bên trong ao máu, chiến thần Tu Lat Mang theo cơn thịnh nộ đốt cháy bầu trời, dời sông lấp biển, mây gió biến sắc, đất trời cũng vì đó mà run rẩy!