Chương
“Hay là như thế này đi, sẽ cho những người mệt đến ngất xỉu luân phiên nghỉ ngơi trước, cậu xem có được không?”
Tân Thiên Lâm nhíu mày, gương mặt của ông chủ vô cùng không băng lòng, nhưng suy xét cấn thận thì những lời Nam Tuấn Sái nói thực ra cũng tất có lý!
Huống hồ – cường giả tông sư đỉnh này lại cẩn thận dè dặt cầu xin trước mặt anh ta, thực ra cũng đã vui tới tận trời xanh Tân Thiên Lâm vô cùng ngạo mạn gật đầu: “Được rồi, các ông luân phiên nhau nghỉ ngơi, nhưng mà số lượng người nghỉ ngơi của mỗi lần không thể vượt quá người!”
Mặc dù kết quả không được như ý muốn nhưng Nam Tuấn Sái biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, còn hơn là không một ai được nghỉ ngơi.
Nam Tuấn Sái nhanh chóng quay trở lại và sắp xếp cho mọi người lần lượt nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp xong cho những người đó thì Nam Tuấn Sái lại tiếp tục dọn đẹp đạo mộ.
Tân Thiên Lâm ở một bên vừa nhàn nhã dạo chơi, ăn hoa quả trên núi, vừa trêu chọc những cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, hoàn toàn không biết mệt mỏi là gì.
Một nhóm người Tây Nam Miêu Cương đang cật lực vất vả làm việc trên mặt đất, cả một ngày trời qua đi mới dọn dẹp được một đạo mộ, kho báu bên trong vẫn bị lấp kín như cũ.
“Ài… Nếu không phải Tân Vũ Phong đã chết rồi thì đời nào tới lượt Tân Thiên Lâm hung hăng càn quấy như vậy chứ…”
“Còn không phải vậy sao!”
Cho dù nhóm người Tây Nam Miêu Cương đang vất vả làm việc không dám biểu hiện quá rõ trên mặt, động tác trên tay cũng không hề dám dừng lại chút nào.
Nhưng trong lòng vẫn luôn không hài lòng!
Lúc này đã là đêm khuya rồi, Kiếm sĩ Thiết Ưng trông chừng bọn họ dọn dẹp đống đổ nát mới buông lỏng hơn.
Rất nhiều người nhân cơ hội này thấp giọng thì thầm với nhau.
“Tân Thiên Lâm này thật sự là quá thất đức rồi, nếu không phải là có ngọc bội kia của Tân Vũ Phong bảo vệ thì cái đó…”
“Trảm Tiên!”
Một người khác nói tiếp: “Trảm Tiên của Tân Vũ Phong sớm đã bị anh ấy giết chết rồi”
“Đúng thế, còn không đánh lại một ám kình đỉnh mà còn ở đây hung hăng càn quấy với chúng ta à?”
“Đừng nhắc nữa, ám kình đỉnh của Tân Vũ Phong, há có phải là ám kình đỉnh thật không? Tân Thiên Lâm kia đánh hòa với đại trại chủ của chúng ta đấy! Đại trại chủ của chúng ta cũng thật là, đến đánh mà cũng không đánh, mà..”
“Suyt, nhỏ tiếng thôi! Chuyện này sao có thể trách đại trại chủ của chúng ta được? Anh không thấy đại trại chủ cũng đang làm việc à!”
“Hơn nữa, cho dù đại trại chủ đánh thẳng Tân Thiên Lâm thì võ công của hai người cũng có qua có lại thôi, Kiếm sĩ Thiết Ưng kia sớm đã cầm hỏa pháo để giết chết chúng ta rồi!
“Ngược lại anh nói cũng có Ì Ài… đáng tiếc thật! Đáng tiếc cho Tân Vũ Phong kia cứ thế mà chết rồi!”
“Đúng thế, nếu Tân Vũ Phong không chết, người đó còn ôn hòa dã man, cũng sẽ không nói muốn tranh đoạt bảo vật gì với chúng ta…”
“Còn phải nói nữa ạ! Ài đúng rồi, các anh nói xem, Tân Vũ Phong dũng cảm như vậy, lại còn từng là chiến thần Thiên Vũ thì có cái gì gọi là con át chủ bài để bảo toàn tính mạng hay không, chẳng hạn như có thể sống lại sau khi tự nổ tung..”
“Có phải anh bị điên rồi không? Thật sự là chuyện không thể xảy ra!
Tóm lại thì Tân Vũ Phong không thể nào vẫn còn sống được”
Nhưng mà, trong lúc mọi người còn đang hết sức tiếc nuối cho cái chết của Tân Vũ Phong thì lúc này..
Trung tâm của vụ nổ, dưới cùng của huyệt mộ.
Trong đống đổ nát dày đặc.
Bên dưới thanh xà ngang bị ngã xuống, đang chống đỡ một khoảng không gian nhỏ xíu!
“Âm!” một tiếng!
Một cánh tay trắng nõn như ngọc bật ra khỏi!
Sau đó…
Một cánh tay động đậy, bám vào những thanh xà ngang ở xung quanh như mượn một điểm tựa, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Một bóng dáng người cũng nhân tiện ra ngoài!
Đầu tóc lộn xộn, quần áo trên người rách nát tả tơi, nhưng làn da vẫn trắng nõn như ngọc, giống như hoàn toàn không giống như vừa mới từ trong đất ra ngoài vậ Chính là Tân Vũ Phong!