Chương Những người khác cũng không ngoại lệ.
Người Tây Nam Miêu Cương không phục!
Bản thân làm cu li không công cho thiếu chủ Tân Phiệt, kết quả là… đừng nói phân một ngụm canh cặn, đến cơm thừa cũng không có!
Mà khoảnh khắc Tân Thiên Lâm thấy bảo tàng thì lập tức lên tiếng: “Nhiều bảo vật như vậy, chỉ cần mang về Tân Phiệt thì cả thực lực của tôi và những người góp một tay giúp Tân Phiệt ở đây đều có thể tăng thêm một bậc!”
Kiếm sĩ Thiết Ưng nghe Tân Thiên Lâm nói như vậy lập tức hiểu được, khi trở về Tân Phiệt, mỗi người bọn họ đều sẽ được chia một phần kho báu này.
Đám kiếm sĩ Thiết Ưng lập tức hoan hô vang dội!
Mà đám người Tây Nam Miêu Cương đều nghiến muốn nát cả răng.
Thiếu chủ Tân Phiệt – Tân Thiên Lâm này thật đúng là vô liêm sỉ.
Mấy thứ này vốn nằm trên địa bàn Miêu Cương của bọn họ!
Kho tàng này cũng do người Miêu Cương bọn họ phát hiện rat Nhưng Tân Thiên Lâm lại có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, thật không có đạo đức võ đạo!
Người này dẫn theo một đám người trang bị tận răng, đeo vũ khí nóng đến cướp mất hầm mộ bọn họ phát hiện ra thì thôi đi, nếu chỉ là cướp đoạt kho báu, thả bọn họ ra là được rồi, kết quả người này còn bắt bọn họ làm cu li!
Làm cu li cũng không thành vấn đề, nhưng ngay cả ngụm canh, miếng cơm thừa đều không phân cho bọn họ!
Trên đời này còn có thiên lý hay không?
Lúc này, người Tây Nam Miêu Cương oán hận dâng trào.
Nhưng chính bọn họ đều không nhận ra, trong vô thức, tư tưởng của bọn họ đã bị cải biến.
Phải biết rằng, khi Tân Thiên Lâm chiếm huyệt mộ này, nếu không buộc bọn họ làm phu khuân vác mà thả bọn họ thì chắc chắn không có lòng tốt!
Chỉ là đám người này bị áp bức lâu rồi, tự nhiên mà sinh ra một loại ảo giác.
Bọn họ nghĩ, nếu ngay từ đầu khi Tân Thiên Lâm chiếm huyệt mộ xong liền thả bọn họ, không giữ bọn họ lại làm việc nặng thì cũng coi như là người tốt!
Nhưng mặc kệ đám người Miêu Cương này không hài lòng đến đâu thì có kiếm sĩ Thiết Ưng ở đây, vũ khí nóng bọn họ mang theo cũng không phải để không.
Tân Thiên Lâm đương nhiên không đếm xỉa đến sự bất mãn của người Miêu Cương, anh ta thu lại mọi bảo vật trong bảo tàng, sau đó lệnh cho Chu Quốc Dũng tiếp tục tìm kiếm.
Giọng điệu Tân Thiên Lâm không khách sáo chút nào, trong lòng Chu Quốc Dũng cũng dâng lên bất mãn.
Dù sao ngay cả Tân Thiên Vương còn phải khách sáo với ông ta.
Tân Thiên Lâm chẳng qua là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi!
Chỉ bằng cậu ta là con trai Tân Thiên Vương cũng không được phép ăn nói với ông ta như vậy!
Với năng lực trong công việc của ông ta, đi đến nhà quyền quý nào chẳng được chiêu đãi như khách quý?
Cũng chỉ có thiếu chủ Tân Phiệt ngang tàng như vậy!
Nhưng đúng là cũng chỉ có Tân Phiệt sẽ hứa hẹn điều kiện hậu đãi tới ba phần lợi nhuận cho ông ta.
“Haiz…”
Chu Quốc Dũng nghĩ đến đây, thở dài một hơi.
Thôi thôi, nói thế nào Tân Thiên Lâm cũng là người thừa kế của Tân Phiệt, nếu vẫn khó hầu hạ thế này…
Tóm lại mấy năm này ông ta tích lũy tiền tài và bảo vật cũng không ít, cùng lắm đến lúc đó đóng gói chạy lấy người là được rồi.
Chỉ là lúc này Tân Thiên Vương vẫn đối xử rất ưu đãi với ông ta.
Chu Quốc Dũng cười làm lành: “Vâng thiếu chủ, tôi đi tìm tiếp ngay đây!”
Chu Quốc Dũng dùng công cụ của mình, kết hợp với la bàn nhanh chóng tìm được động tiếp theo.