Chương
“Đúng vậy đại trại chủ, trước mặt là một con đường chết, Tần Thiên Lâm có ý gì khi bảo chúng ta nghỉ ngơi ở đây?”
“Tên đó cũng không phải kẻ ngốc, Tần Thiên Lâm làm sao đối xử tốt với chúng ta như vậy được.
Nghe mọi người ồn ào bàn tán, Nam Tuấn Sái lại thở dài thườn thượt.
Sắc mặt Nam Tuấn Sái trở nên nặng nề hơn, ông ta nhìn mọi người: “Chuyện… là như vậy, Tần Thiên Lâm ra lệnh cho tất cả người của chúng ta tấn công toàn lực vào bức tường phía sau kia Chúc Cửu Sinh lập tức hốt hoảng: “Gã Tần Thiên Lâm này bị điên sao, bao nhiêu con đường không đi, chọn đi con đường chết này thì cũng thôi đi, lại còn bắt tất cả chúng ta đi phá tường? Sao bọn chúng không tự phá đi?”
“Đúng vậy, đám kiếm sĩ Thiết Ưng bọn chúng sao không đập đi?”
“Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh lại đã Nam Tuấn Sải vội vàng lên tiếng, nói mọi người bình tĩnh lại đã.
Quả nhiên tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn đại trại chủ Nam Tuấn Sái.
Có người không hiểu bước lên hỏi: “Đại trại chủ, thực lực của ngài chưa chắc đã thua kém Tần Thiên Lâm, vì sao không đánh nhau một trận.Nam Tuấn Sái lắc đầu bất lực, ông ta thở dài: “Lời này nói vậy là sai rồi! Đúng là thực lực của ta chưa chắc đã thua kém Tần Thiên Lâm nhưng…
Nhưng hình như tất cả những lời vừa rồi đều là nói linh tinh.
Nam Tuấn Sái ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, kiếm sĩ Thiết Ưng đem theo nhiều vũ khí nóng như vậy, nếu ta xông lên thì ai là người bảo vệ mọi người?”
“Dưới lực tấn công của đạn pháo, những người ở cấp tông sư khó khăn mới bảo vệ được bản thân mình, huống hồ những người đang ngồi ở đây có mấy người là ám kình đỉnh và mấy người là cường giả tông sư?”
“Tình hình hiện giờ của chúng ta rõ ràng là không thể tìm thấy kho báu được nữa nhưng ít nhất phải bảo vệ được tính mạng cho mình chứ?”
Nam Tuấn Sái đã muốn nói những lời này từ lâu nhưng từ trước đến giờ đều không có cơ hội.
Nhân cơ hội lần này, vừa hay tình thế lần này thích hợp để Nam Tuấn Sái nói ra, xoa dịu đám người Miêu Cương ở phía Tây Nam.
Dù sao quãng thời gian này, mọi người cũng đã vất vả đào mộ đạo, vận chuyển đồ đạc, trong lòng mọi người cũng đã cảm thấy tức giận.
Mặc dù nói đã nói ra những lời như vậy nhưng lúc này trong lòng mọi người đã ngập tràn oán hận, gần như không có tác dụng gì cả.
Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng cũng là ra về tay không.
Nam Tuấn Sải lại động viên mọi người, cho dù thế nào, đảm bảo được tính mạng của mọi người mới là điều quan trọng nhất.
Mọi người bước lên phía trước trong tâm trạng rất không tình nguyện.
Tần Thiên Lâm rất hài lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta không quan tâm Nam Tuấn Sái dùng thủ đoạn gì chỉ cần kết quả cuối cùng vừa lòng anh ta là được. Trước mắt, tất cả đám người Tây Nam Miêu Cương đều dùng cách thức của riêng mình để tấn công bức tường phía trước.
Có người dùng cả tuyệt chiêu của mình, để nhanh chóng chấm dứt chuyện này. Đương nhiên có người không tình nguyện nên chỉ làm qua loa cho có.
Nhưng tóm lại, đám người Tây Nam Miêu Cương đông người như vậy, cho dù một bộ phận nhỏ số người có thực lực yếu nhưng dù sao hiện giờ Nam Tuấn Sái cũng phá tường cùng mọi người, thanh thế không hề nhỏ chút nào.
Những chiêu thức phá tường vọng lại trong mộ đạo.
Có tiếng lớn có tiếng nhỏ, dày đặc không ngớt. Nhất thời cùng vang lên như tiếng sấm.
Ở phía bên kia bức tường.
Tần Vũ Phong đang ở trong giai đoạn lĩnh ngộ kiếm ý. Nhưng Tần Vũ Phong hoàn toàn không phát hiện ra âm thanh ở phía tường bên kia.
Bởi vì lúc này Tần Vũ Phong đang chuyên tâm lĩnh ngộ kiếm ý, trong lòng không hề phân tâm, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Bởi vì nguyên liệu làm ra bức tường này vô cùng đặc biệt là loại Huyền Thiết Dương Hải đã xuất hiện từ thời Đại Kiền hoàng đế cách đây cả ngàn năm.
Phải biết rằng, những loại sắt thép bình thường ở thời kỳ Đại Kiền hoàng đế đều hơn hẳn so với bây giờ. Huống hồ gì là Huyền Thiết Dương Hải ở thời đó, nói không chừng còn cứng và chắc hơn gấp trăm ngàn lần loại Huyền Thiết Dương Hải đào được hiện giờ.