Chương
Tần Thiên Lâm quét mắt đảo qua một vòng, động tác của anh ta vẫn không dừng lại, tiếp tục tìm ra những kẻ đục nước béo cò trong đám người.
Anh ta giết gà dọa khỉ nên giết hết cả đám người đó. Nhưng khi tìm những tên đục nước tìm béo cò này, không thể tìm những người có thân phận quá cao.
Ví dụ như đứa con trai có cái đầu như đầu bò của Ly Hỏa trại và cả đứa nói chuyện như đàn bà đứng bên cạnh. Có người nói với anh ta, hai người này đều là cậu chủ trong các trại.
Tần Thiên Lâm cũng cảm thấy hơi e ngại.
Nói thế nào, người bên phía của anh ta cũng đã tổn thất hơn một nửa dưới sự tấn công của Tần Vũ Phong, đây đã là một tổn thất khá nghiêm trọng.
Nếu anh ta không để ý gì, cứ giết chết hai cậu chủ kia, e rằng sẽ khiến đám người này nổi điên.
Huống hồ lúc trước khi Nam Tuấn Sái cầu xin, anh ta cũng đã thả Mộc Dung Chi đi.
Mộc Dung Chi cũng là thiếu chủ của trại Thanh Mộc! Hầy, đúng là phiền phức.
Tần Thiên Lâm nghĩ vậy nên chọn bừa những tên không nổi bật gì, chỉ ở cấp minh kình đỉnh và cũng là những tên đục nước béo cò.
Anh ta xiên thẳng vào cổ họng của đối phương rồi nhấc người đó lên. “Tần Thiên Lâm ta cũng không phải là người không nói đạo lý, nếu mấy người dùng nội kình tấn công, mệt rồi, nghỉ ngơi năm ba phút gì đó thì ta cũng không nói làm gì.. “Nhưng mấy người từ đầu đến cuối chỉ làm qua loa cho có… Coi tôi là kẻ mù, là kẻ ngốc sao?”
Tần Thiên Lâm nói xong, dùng lực ở một tay, người đã bị anh ta giữ trong tay kia còn không kịp phản kháng, cổ đã vang lên tiếng đứt lìa.
Chết ngay trước mặt tất cả mọi người.
Lại thêm một người có kết cục như kẻ đục nước béo cò đầu tiên mà Tần Thiên Lâm bắt được.
Hai người đều chết ngay tại chỗ!
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm về phía thi thể vừa chết trong tay của Tần Thiên Lâm, người nào người nấy đều vô cùng sợ hãi. “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Tần Thiên Lâm hét lên một tiếng, phần cổ trong tay anh ta đứt lìa trong phút chốc, máu và thịt bắn ra tứ tung. “A!” Không ít những người gan nhỏ đều sợ hãi kêu lên. “Còn không mau chóng tiếp tục làm việc đi!”
Kiếm sĩ Thiết Ưng ra lệnh, rồi đi lên phía trước hò hét.
Lúc này không ai dám hỏi gì.
Không ai dám tiếp tục làm qua loa cho có.
Nghĩ lại cũng phải, bọn chúng là qua loa làm sao có thể qua mắt được một người tông sư đỉnh.
Tần Thiên Lâm nhìn thấy đám người Tây Nam Miêu Cương làm việc rồi lên tiếng cảnh cáo: “Nói cho mấy người biết, trong vòng ba ngày, nếu các người không thông được bức tường này thì các người cũng sẽ chết ở đây thôi “Đến lúc đó, mấy người cũng có cùng kết cục như hai tên kia và Tần Vũ Phong”
Nam Tuấn Sái nghe vậy trong lòng suy nghĩ. Ông ta dẫn dắt đám người này, cùng nổ tung tới nửa bầu trời.
Nhưng bức tường trước không hề suy suyển, thậm chí còn không nhìn thấy được một dấu tay.
Trong vòng ba ngày, e rằng…
Nghĩ tới đây, Nam Tuấn Sái thở dài một hơi và tự nhiên ngừng tay lại.
Hiện giờ gần như tất cả mọi người đều đang chuyên tâm tấn công vào bức tường kia, có ai còn để ý tới Nam Tuấn Sái sao?
Chỉ có một mình Tống Trung Hãn ở bên cạnh ông ta chú ý tới. “Đại trại chủ, sao vậy?”
Động tác tấn công của Tổng Trung Hãn cũng dừng lại, ông ta nhỏ giọng hỏi.
Nam Tuấn Sái cau mày rồi cũng nhỏ giọng đáp lại: “Trong vòng ba ngày làm sao có thể thông được bức tường này. Tôi đi thương lượng với Tần Thiên Lâm tiếp, xem có thể cho chúng ta thêm vài ngày nữa không, hoặc là… chúng ta đổi một con đường khác?”
Tống Trung Hãn gật đầu: “Được, đại trại chủ yên tâm đi đi!”
Nam Tuấn Sái cũng gật đầu, ông ta hít sâu vào một hơi rồi lại đi tới trước mặt Nam Tuấn Sái. “Cậu chủ Tần Thiên Lâm!”
Tần Thiên Lâm đang cúi đầu xem quyển sách mà một kiếm sĩ Thiết Ưng không biết lấy được từ đâu ra, anh ta đang đọc rất có hứng.
Dù sao trước mắt cũng không có tín hiệu gì, nếu muốn đánh một trận giải sầu thì cũng phải có mạng. Tần Thiên Lâm thật sự không còn gì để tiêu khiển nữa.