Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Người đàn ông bên cạnh im lặng, nhưng lưỡi kiếm chỉ thẳng vào đám thuộc hạ Tân Phiệt.
Người phụ nữ dùng roi dài lặp lại lần nữa: “Mau thả thiếu chủ trại Thanh Mộc của chúng tôi ra!”
Sắc mặt đám thuộc hạ Tân Phiệt thay đổi, nhưng nghĩ đã có Tân Thiên Lâm ở đây, thì không còn sợ hãi nữa, ngược lại dùng Mộc Dung Chi làm lá chắn ở phía trước.
“Ý của cô là muốn bọn tôi phải làm trái ý của thiếu chủ bọn tôi sao?”
“Vậy thì đã sao?”
Người phụ nữ vung roi dài trong tay phát ra một luồng gió như xé không gian: “Tôi đã nói ba lần rồi. Tôi không muốn nói lại nữa!”
“Dì Lan, đừng mài”
Tròng mắt Mộc Dung Chỉ như co giật, lắc đầu nguây nguậy!
Bởi vì cô đã nhìn thấy khẩu súng trong tay Tân Thiên Lâm đã chĩa súng vào phía sau đầu của người phụ nữ mà cô gọi là dì Lan!
Dì Lan cũng đã cảm nhận được nguy hiểm sau lưng mình.
Dì Lan và người đàn ông của cô nhìn nhau ra tín hiệu ngầm.
Hai người nhấc chân một chút, rồi Thiên Lâm từ hai hướng khác nhau.
“Thằng nhóc, để mày làm đủ chuyện ác ở Tây Nam Miêu Cương là đã quá dung túng mày rồi! Bây giờ còn muốn làm nhục thiếu chủ của bọn tao sao, không có cửa đâu!”
Giọng của Dì Lan vang lên giữa không trung, roi dài chĩa vào cổ họng Tân Thiên Lâm!
Tân Thiên Lâm không chút hoảng loạn, giơ súng bắn một phát về phía dì Lan!
Dì Lan nheo mắt, vừa vội vàng tránh được viên đạn, vừa p tức lao về phía Tân tiếp tục lao về phía Tân Thiên Lâm!
“Thăng khốn, tao sẽ lấy mạng mày…
Dì Lan vừa nói vừa lao về phía Tân Thiên Lâm.
Dì Lan tuy là không giữ chức vị nào trong trại Thanh Mộc, nhưng dì là con gái của trưởng lão Trại Thanh Mộc, có uy tín rất cao. Tuy không lớn hơn Mộc Dung Chỉ bao nhiêu tuổi nhưng vai vế lại cao hơn.
Thực lực của dì Lan cũng ngang tầm Bán bộ Tông Sư. Khi trại chủ bệnh nằm trên giường, hầu hết mọi người đều nghe theo lời dì Lan!
Lúc này dì Lan xông lên, rất nhiều người ở trại Thanh Mộc đều rất xúc động.
“Bùm!”
Tiếng bóp cò súng vang lên.
Giữa hai vợ chồng, vừa có ân nghĩa cứu mạng, lại có tình cảm nam nữ, giờ đây phải nhìn dì Lan chết thảm thương dưới họng súng của Tân Thiên Lâm, anh ấy mím môi tiếp tục lao về phía Tân Thiên Lâm!
Lần này, Tân Thiên Lâm không dùng súng!
Tân Thiên Lâm đưa một tay hóa thành móng vuốt đại bàng, chụp thẳng vào cổ họng người đàn ông, đối mặt với thanh đao dài do người đàn ông chĩa đến, anh ta không hề nao núng.
Toàn thân xuất hiện một vòng ánh sáng, là Hộ thể canh khí!
Bất khả xâm phạm!
Giây tiếp theo, Tân Thiên Lâm bóp chặt lấy cổ người đàn ông!
Lưỡi đao đang chém vào Hộ thể canh khí, lực đao bỗng đột ngột dừng lại.
“Dì Lan, chú Hoa!”
Mộc Dung Chỉ đau đớn gào lên đầy bi thảm!
Dì Lan chỉ hơn cô vài tuổi, tuy theo vai vế cô gọi là dì, nhưng thực ra trong lòng Mộc Dung Chi, dì Lan chẳng khác nào chị cải!
Tận mắt nhìn thấy dì Lan vì mình mà chống lại Tân Thiên Lâm rồi phải chịu cảnh chết thảm. Ngay cả chú Hoa, chồng của dì Lan cũng không thể thoát!
Sao Mộc Dung Chi có thể không đau lòng.
Chỉ có mấy ngày mà cô liên tiếp mất đi ba người thân thiết trong lòng.
Hai người trong số đó lại còn vì cô mà chết!