Chương
Mộc Dung Chỉ thở hắt một hơi, đã bị đánh đến một trăm roi.
Tân Thiên Lâm nhìn thân hình nhỏ bé, yếu ớt của Mộc Dung Chỉ, cứ hết roi này đến roi khác đánh xuống, vậy mà không hề có chút động lòng nào.
Giống như người đang chịu khổ trước mặt anh ta không phải là mỹ nữ đẹp nhất Miêu Cương mà chỉ là một con chuột bạch không đáng để bỏ ra chút tình cảm nào.
Tân Thiên Lâm nhàn nhã đếm, đếm một trăm roi mới bảo dừng.
“Người đẹp, cảm giác lúc này thế nào?”
Tân Thiên Lâm từ từ đứng lên, vỗ vỗ mặt Mộc Dung Chỉ.
Anh ta cố ý dặn do, khuôn mặt này của Mộc Dung Chi không được hủy hoại.
Dù sao nói đến cùng, anh ta vẫn thèm muốn sắc đẹp của Mộc Dung Chỉ.
Mà giờ phút này đây khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Dung Chi đã trắng bệch, đau đến mức không thể thốt được lời nào nữa.
“Tên xấu xa..”
Giọng Mộc Dung Chỉ lúc này đều đang run rẩy, nhưng vẫn như trước không hề chịu thua Tân Thiên Lâm.
“Anh… Anh nên cảm thấy may mắn đi, nếu như, nếu như Tân Vũ Phong còn sống… Tân Thiên Lâm, làm sao có thể đến lượt người kiêu ngạo như anh. Chiến thần Thiên Vũ mà còn, tuyệt đối… sẽ không cho phép anh nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như vậy…
Chiếc roi mang theo vết gồ kia, dường như mỗi lần giáng xuống đều dừng một chút trên người, đều sẽ tạo một vết xước dài trên da thịt.
Thật lòng mà nói nếu không phải bởi vì bị trói, Mộc Dung Chỉ e rằng mình sớm đã té xuống mặt đất, không đứng dậy nổi Mộc Dung Chỉ cắn chặt răng.
Thời khắc này những gì cô nghĩ trong lòng đều giống với những điều cô nói ra.
Nếu bây giờ Tân Vũ Phong vẫn còn sống… Nhất định sẽ không để Tân Thiên Lâm không kiêng nể, muốn làm gì thì làm thế này!
Nếu không phải Tân Thiên Lâm có khối ngọc bội hộ thể kia, anh ta làm sao có thể kiêu ngạo ở đây, Tân Vũ Phong đã sớm đánh chết anh ta rồi!
Lúc Tân Vũ Phong cùng bọn khám phá kho báu, bị Nam Tuấn Sái đẩy đi dò đường cũng không hề phàn nàn.
Nên nhắc nhở thì nhắc nhở, nên tránh né thì tránh né.
Cho dù tìm được bảo vật gì, cũng không hề dựa vào việc mình tìm được trước mà độc chiếm.
Nếu như gặp phải vật quý báu mà mình không cần, Tân Vũ Phong có thể chủ động lên tiếng, chỉ ra nơi nào có vật báu, giao cho Nam Tuấn Sái phân phối cho người ở phía Tây Nam Miêu Cương.
Rõ ràng là anh em, sao hai người đó lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?
Mộc Dung Chi nhắm chặt mắt.
Nếu Tân Vũ Phong không chết……
“Tân Thiên Lâm, nếu Tân Vũ Phong chưa chết, đợi anh ấy từ dưới đất chui lên, thấy anh tùy ý làm xăng bậy như thế, ỷ mạnh hiếp yếu, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh!”
Mộc Dung Chỉ mở to mắt, đôi mắt xinh đẹp dường như có ánh sáng xẹt qua, miệng hét to một tiếng, giữa khí thế đó, ngay cả Tân Thiên Lâm cũng không khỏi chấn động theo!
Phải biết rằng, trước đây Tân Thiên Lâm sợ nhất chính là Tân Vũ Phong!
Tuy răng hiện tại Tân Vũ Phong đã không còn gây sợ hãi nữa, nhưng trong lòng Tân Thiên Lâm đã để lại một nỗi sợ hăn sâu!
Nghĩ đến Tân Vũ Phong, liền giống như chuột thấy mèo!
Nếu không phải trước đây tận mắt nhìn thấy thực lực Tân Vũ Phong giảm xuống không bằng anh ta, e răng bóng ma tâm lý của Tân Thiên Lâm sẽ mãi không tốt lên được!
Nhưng giờ đây không như vậy nữa rồi!
Tân Thiên Lâm tận mắt nhìn thấy Tân Vũ Phong tự nổ tung Nghĩ đến đây anh ta liền cười to hai tiếng!
“Ha ha… Mộc Dung Chi, không phải là cô bị roi đánh đến nỗi đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi chứ!”
“Tất cả mọi người ở đây đều thấy được, Tân Vũ Phong là tự phát nổ cơ mài”
“Sau khi phát nổ, người đã chết đến nỗi không thể chết thêm được nữa, không còn thân xác làm gì còn đường sống được nữa?”
“Giờ đây cho dù Tân Vũ Phong không muốn buông tha tôi thì có thể thế nào chứ! Oan hồn của anh ta không buông tha tôi sao? Ha ha ha!”
“Đáng tiếc, Tân Thiên Lâm tôi là Thiếu chủ Tân phiệt, bố tôi đã nói mệnh cách của tôi mang theo long khí trong người, Tân Vũ Phong cho dù không muốn buông tha tôi cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi!”
Mộc Dung Chỉ chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Thiên Lâm.
Tân Thiên Lâm nhìn cô, ước chừng đã chịu một trăm roi, nhưng bộ dáng vẫn vô cùng bình tĩnh, trong lòng chợt dâng lên một nỗi tức giận.