Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Tân Vũ Phong cho rằng đây là thu hoạch lớn nhất của anh trong chuyến đi này.
Kiếm khách mạnh nhất thế giới chưa bao giờ dựa vào thanh kiếm trong tay.
Mà là kiếm ý!
Nếu đã lĩnh ngộ được kiếm ý thì dù trong tay nắm một nhánh cây cũng có thể thể hiện bản lĩnh áp đảo.
Khi đã lĩnh ngộ được kiếm ý thì dù trong tay trống trơn vẫn có thể giết người trong vô hình!
Thử nghĩ một chút, nếu một người xuất hiện trước mặt bạn, hai tay trống trơn, không có đao, cũng không có kiếm.
Nhưng anh ta lại có thể phóng thích ra kiếm ý vô hình, hơn nữa lực phá hủy lại rất mạnh, thì sẽ là sự kiện khủng bố thế nào!
Bạn không có một chút phòng bị nào, nhưng đối thủ lại có thể dễ dàng lấy mạng bạn!
“Vù..”
Tân Vũ Phong nhắm mắt, hít sâu một hơi, vừa định thu hồi kiếm ý lại.
Nhưng ngay vào lúc này lại bỗng xảy ra chuyện dị thường.
“Xoẹt” một tiếng!
Tại nơi sâu nhất của cung điện này đột nhiên vang lên một tiếng kiếm.
Động tác của Tân Vũ Phong lập tức dừng lại.
Mặc dù hiện tại anh đã lĩnh ngộ đầy đủ một trăm lẻ tám kiếm ý, có thể tùy ý sử dụng chúng, khi dung hợp thành một thể có thể nói là sẽ tạo thành kiếm ý mạnh nhất thế gian.
Tuy nhiên, tiếng kiếm vang rền kia vẫn khiến Tân Vũ Phong kinh ngạc!
Đây dường như là tiếng kiếm đầu tiên trên thế gian.
Dường như cũng là âm thanh cuối cùng của thanh kiếm đã thất truyền!
Một kiếm ý to lớn, linh thiêng, tráng lệ đột nhiên xuất hiện.
Xuyên qua thời gian hàng ngàn năm, niềm kiêu hãnh bất khả chiến bại, không cam lòng ngủ yên trong nhiều năm …
Trong nháy mắt này đã bổ nhào tới đây.
Trong lòng Tân Vũ Phong cả kinh.
Cảm giác áp chế của tiếng kiếm này còn mạnh hơn của một trăm lẻ tám đạo kiếm ý trước đó cộng lại!
Tân Vũ Phong dám cam đoan nếu không phải trước đó anh đã lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám đạo kiếm ý thì nhất định sẽ bị tiếng kiếm này làm cho mê loạn.
Sẽ cúi đầu xưng thần với tiếng kiếm này!
Dù sao tiếng kiếm này vừa xuất hiện Tân Vũ Phong đã sinh ra một loại ảo giác.
Nếu thanh kiếm này được xuất thế thì nó sẽ đủ uy lực để mở thiên môn, đủ khiến cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ này phải kinh ngạc vô cùng.
Trên bàn phía trên thêm đá bạch ngọc, ở vị trí bên cạnh ngọc tỷ truyền ngôi..
Trên mặt bàn đột nhiên mở ra một cái lỗ, những bậc thang bạch ngọc lui dần về hai bên, lộ ra một cái động đen sâu không thấy đáy.
Tân Vũ Phong chưa kịp bước tới xem xét kỹ hơn, chỉ nghe thấy một tiếng động.
Kiếm khí kích động, kiếm quang rực rỡ, sáng chói!
Thanh kiếm kia còn chưa xuất thế đã khiến một trăm lẻ tám đạo kiếm ý đồng loạt run rẩy, chuẩn bị cúi đầu xưng thần!
Mà ngay cả Tân Vũ Phong cũng bị một trăm lẻ tám đạo.
kiếm ý ảnh hưởng, trong lòng nảy sinh ý muốn quỳ xuống trước thanh bảo kiếm chưa xuất thế kia.
Tân Vũ Phong giơ tay lên chỉ về phía cái động đen, trong miệng hét lớn: “Tân Vũ Phong ta gặp hoàng đế còn không quỳ, sao bọn mi còn phải sợ hãi”
Tiếng nói của Tân Vũ Phong vừa dứt thì một trăm lẻ tám kiếm ý dường như đã bình tĩnh lại không còn run rẩy nữa.
Ý nghĩ muốn quỳ gối không thể giải thích được trong đầu Tân Vũ Phong cũng dừng lại.
Có một sự im lặng kỳ lạ trong căn phòng.
Sau đó, một thanh kiếm cổ bay ra từ trong động đen với tư thế kiêu hãnh, như hoàng đế của mọi loại kiếm, khí phách khinh thường thiên hạ!