Chương
Anh ta thật không ngờ được bảo tàng được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong kho báu triều Đại Kiền lại là… thần khí trong truyền thuyết – kiếm Hiên Viên!
‘Đáy lòng Tân Thiên Lâm dâng lên từng trận mừng như.
điên, thật lâu không tiêu tan!
Nếu có thể sở hữu thanh kiếm Hiên Viên này thì..
Chuyện nâng cao thực lực của tần phiệt bọn họ lên một †ầng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi!
Hơn nữa, tổng hợp thực lực tần phiệt có thể nâng cao một bậc đều là nhờ công lao của Tân Thiên Lâm anh ta!
Bởi vì Tân Thiên Lâm anh ta sở hữu kiếm Hiên Viên!
Mà Nam Tuấn Sái, các cao thủ Miêu Cương và những người còn lại ở đây cũng kinh ngạc vô cùng!
Truyền thuyết về kiếm Hiên Viên đã rất xa xăm rồi!
Chỉ cần là người Đại Hạ, không có người nào chưa từng nghe nói truyền thuyết về kiếm Hiên Viên!
Nhưng sách cổ ghi lại quá mơ hồ, không đủ đề người liếc mắt một cái liền nhận ra sự đặc thù của nó.
Nếu không phải Tân Thiên Lâm kinh ngạc thốt lên thành tiếng thì chắc không ai nhận ra, dù là Nam Tuấn Sái kiến thức rộng rãi chăng nữa!
Nam Tuấn Sái cũng kích động vô cùng, nhưng không phải vì ông ta muốn chiếm được thanh kiếm Hiên Viên này.
Nói thật ra, trong lòng Nam Tuấn Sái đã không hy vọng xa vời có thể đạt được kiếm Hiên Viên Thậm chí ông ta chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể gặp được thanh kiếm trên trời trong truyền thuyết không phải do loài người tạo ra này!
Chỉ là có thể nhân lúc còn sống chưng kiến thần khí xuất hiện đã là vinh hạnh lớn lao, có thể nói là tổ tiên phù hộ rồi!
Nam Tuấn Sái luyến tiếc chớp mắt, nhìn chăm chằm kiếm Hiên Viên không bỏ, sợ mình ít xem là thiệt thòi!
Lúc này, Tân Thiên Lâm cũng khôi phục tinh thần, đôi mắt nóng rực bị tham lam và bình tĩnh luân phiên thay thế.
“Tân Vũ Phong, tao khuyên mày thức thời một chút, giao kiếm Hiên Viên trong tay mày ra đây cho tao!”
Tân Vũ Phong hừ lạnh một tiếng.
“Thần kiếm có linh, tự mình nhận chủ! Tân Thiên Lâm, giờ kiếm Hiên Viên năm trong tay tao, tao chính là chủ nhân của kiếm Hiên Viên! Mày có bản lĩnh thì tới đây mà lấy!”
“Thần kiếm có linh, tự mình nhận chủ!
Mộc Dung Chỉ đứng cuối đội hình, nghe được mọi chuyện xảy ra đẳng trước.
Ngay từ đầu, nghe nói Tân Vũ Phong đang cầm kiếm Hiên Viên, phản ứng đầu tiên của Mộc Dung Chỉ chính là vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng Mộc Dung Chỉ lại dâng lên lo lắng nồng đượm.
Mộc Dung Chỉ tin rằng, với tính tình của Tân Thiên Lâm thì anh ta chắc chắn sẽ sinh ra tâm tư giết người cướp của!
Nhưng nghe Tân Vũ Phong nói “Tự mình nhận chủ” thì Mộc Dung Chỉ lần nữa yên tâm lại.
Thật tốt quát Tuy Mộc Dung Chỉ không hiểu biết cụ thể về kiếm Hiên Viên, nhưng cũng biết tuy kiếm Hiên Viên trong tay Tân Vũ Phong và dao găm của mình đều là thần binh nhưng chắc chắn không thuộc cùng một đẳng cấp!
Dao của cô ấy có thể tự mình hộ chủ, công kích người muốn cướp đoạt nó nữa là, huống chỉ kiếm Hiên Viên đã nhận chủ trong tay Tân Vũ Phong!
Những suy nghĩ của Mộc Dung Chỉ cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Lúc này, Tân Thiên Lâm lại lên tiếng.
“Có gì đặc biệt đâu, đồ hèn, mày ra vẻ cái gì! May mắn †ồn tại sau khi tự bạo thì thế nào, toàn bộ tu vi của mày sợ là sớm phế rồi đúng chứ! Lúc trước uy áp khiếp người kia chắc không phải từ mày tản ra, mà là từ thanh kiếm Hiên Viên trong tay mày đúng không?”