Chương : Các người đây là mưu hại giết người
Sau khi đám người Lôi Hồng rời đi, bầu không khí của bữa tiệc chợt trở nên nghiêm trọng.
Bà cụ buồn rầu liếc Vương Tuệ Lâm.
Rất dễ hiểu, bà ta tưởng Lôi Hồng là do Vương Tuệ Lâm gọi tới, mặc dù Lôi Hồng không thể hiện rõ thái độ ủng hộ Vương Tuệ Lâm, nhưng với tình hình như hôm nay, xem ra phải hoãn lại việc tuyên bố người thừa kế.
Vương Húc bối rối nhìn bà cụ, dù gì nãy anh ta ép bà cụ là việc đại nghịch bất đạo, bây giờ ông Tư bỏ đi, anh ta chả còn chỗ dựa nào nữa rồi.
“Bà nội…”
Bà cụ quát lớn, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế: “Cút, từ giờ trở đi tôi không có người cháu nào như cậu!”
Vương Húc vội vàng quỳ xuống: “Bà nội, cháu sợ bà đồng ý đầu tư theo lời em trai nên mới phải dùng hạ sách này! Cháu cũng là nghĩ cho nhà họ Vương mà thôi!”
Nghĩ cho nhà họ Vương?
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ Vương Húc đã sớm bàn bạc với Triệu Tư xong xuôi rồi, hôm nay chính là nhằm vào gia sản nhà họ Vương mới tới đây.
Ai mà thèm tin lời xạo chó của Vương Húc chứ.
Vương Thâm lắc đầu chẹp miệng nói: “Haiz, anh trai, việc đầu tư của em đều là vì nhà họ Vương! Một khi triệu đó đầu tư thành công, nhà họ Vương chúng ta liền có thể trở mình, còn anh chỉ ham chút lợi nhỏ trước mắt, thật sự khiến bà nội quá thất vọng!”
“Mày!”
“Đủ rồi, đủ rồi!”, bà cụ gạt tay, sau khi suy nghĩ hồi lâu, bà ta từ từ đứng dậy, nói với mọi người: “Dày vò cả ngày hôm nay, giờ bà lão tôi cảm thấy vẫn chưa phải lúc nghỉ hưu, xem ra vẫn phải tiếp tục cầm lái con tàu của nhà họ Vương này!”
“Có điều tôi vẫn khá ưng dự án phố Wall này của Thâm Nhi, vậy đi, thời gian tới nhà họ Vương sẽ lấy dự án của Thâm Nhi làm trọng tâm để phát triển!”
“Nếu dự án có thể thu về tỷ, vậy thì chức chủ tịch hội đồng quản trị xứng đáng thuộc về Thâm Nhi!”
Bà cụ quét mắt một lượt qua đám con cháu nhà họ Vương: “Mọi người có ai có ý kiến gì không?”
“Bà nội…”, Vương Húc vừa định lên tiếng thì lập tức bị bà cụ trừng mắt cảnh cáo.
Bà cụ đã nói vậy đương nhiên không ai dám phản đối, huống hồ đây là dự án tỷ đó! Không ít người đều muốn cược một phen.
Không ai lên tiếng, bà cụ liền cho bên tài chính chuyển tiền vào số tài khoản Vương Thâm chỉ định ngay tại chỗ. triệu là tất cả tiền mặt khả dụng của nhà họ Vương, có thể nói lần này được ăn cả ngã về không!
Vương Thâm quan sát giao dịch, khóe miệng âm thầm nhếch lên, sau đó anh ta bước tới xoa bóp cho bà cụ, giở giọng nịnh hót: “Bà nội sáng suốt, theo cháu thấy bà phải sống lâu trăm tuổi, hoàn toàn không cần về hưu!”
Bà cụ nghe anh ta khen mà cười phơi phới, Vương Húc ghen ghét đứng một bên, vội vàng lấy Huyết Dương Sâm mình mua dâng lên: “Bà nội tất nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi, tuy nhiên cũng không thể không bồi bổ, hay là bà dùng thử Huyết Dương Sâm này đi ạ?”
Bà cụ nhìn thấy Huyết Dương Sâm màu đỏ tràn ngập hương thơm dược liệu, đôi mắt già nua lóe lên một tia tham lam, bà ta khịt mũi, nói: "Ít ra cậu còn có chút hiếu thuận, vậy cắt một ít đem đi nấu đi, được rồi, mọi người tiếp tục bữa tiệc thôi!”
Bữa tiếp tiếp tục.
Tiếp theo, bà cụ uống canh sâm xong liền cảm thấy huyết khí toàn thân dâng trào, khoan khoái lạ thường, còn khen tấm lòng hiếu thảo của Vương Húc, thậm khí chuẩn bị tha thứ cho anh ta tới nơi.
Nhưng một lúc sau, bà ta chợt thấy bụng khó chịu, vội vàng để trợ lý dìu vào nhà vệ sinh.
Mọi người tưởng bà cụ bị cảm lạnh nên cũng không quá để tâm.
Vào lúc này, một cô gái da trắng như tuyết, khí chất hơn người bước vào bữa tiệc, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả đám đàn ông ở đây.
Cô gái này không ai khác mà chính là Tần Tuyết, hôm nay cô ta thay mặt ông mình tới tham dự buổi họp hàng năm nhà họ Vương, nhưng bị trễ giờ do vướng mấy bệnh nhân.
“Em Tuyết, sao em lại tới đây?”
Vương Húc nhanh chóng ra đón tiếp, Tần Tuyết thì nhíu mày né tránh. Khi Tần Tuyết nhìn thấy nhánh dược liệu bị gãy làm đôi trên tấm thảm đỏ thì chợt sững người, cô ta cúi xuống nhặt lấy.
Vương Húc khó hiểu, nói: “Em Tuyết, chỉ là một nhánh dược liệu rác thôi, em nhặt nó làm gì? Bẩn lắm!”
“Dược liệu rác?”, Tần Tuyết không nén được sự kích động, nét mặt hiện lên một tia giận dữ, khinh thường nhìn Vương Húc một cái, sau đó cẩn thận đặt nhánh dược liệu kia lên tay rồi ngửi thử.
Vẻ mặt cô ta lập tức trở nên vừa kinh ngạc vừa vui mừng!
Quả nhiên đúng là như vậy.
Chương : Hồng sâm
Không ngờ lại là huyết dương sâm trong truyền thuyết thật!
Đó chính là loại thuốc tiên trị hết tất cả các loại bệnh tuổi già!
Huyết dương sâm, dù có ở Tây Tạng thì cũng phải tốn rất nhiều tiền nhưng chưa chắc đã mua được, hơn nữa hiện tại cô ta đang nghiên cứu một loại thuốc, dược liệu chính trong đó là huyết dương sâm nhưng tìm mãi vẫn không có, không ngờ hôm nay lại gặp được.
Huyết dương sâm quý báu như thế mà lại bị người ta ném xuống đất giẫm nát như một đống rác vậy!
Đúng là quá quắt khiến người ta tức điên!
“Cây thuốc này của ai thế?”, Tần Tuyết hỏi dò.
Bấy giờ, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi hành động kì lạ của Tần Tuyết, tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía này.
Vương Húc sững người rồi cười ha hả nói: “Còn của ai được nữa, tất nhiên là của thằng chồng Giang Thần vô dụng nhà Vương Tuệ Lâm rồi!”
Ha ha ha ha!
Tất cả những người khác cũng cười theo ha hả.
Mặt mũi mẹ Vương Tuệ Lâm đỏ rực lên, cứ tưởng là chuyện này sẽ qua, không ngờ lại bị lôi lên nữa, đúng là không biết phải giấu bản mặt đi đâu cho đỡ nhục.
“Hừ! May là bảo cái thằng vô dụng ấy cút đi rồi, nếu không chắc tức chết mất thôi!”, Điêu Ngọc Lan thở phì phì nói, Vương Tuệ Lâm cũng hít thật sâu và giữ im lặng.
Thậm chí cô lại nghĩ đến chuyện ly hôn. Bởi vì tất cả mọi nhục nhã cô phải chịu vì Giang Thần trong thời gian gần đây còn nhiều hơn cả hai mươi năm trước cộng lại!
“Anh ta ư?”, hai mắt Tần Tuyết sáng ngời, ánh mắt có gì đó khác lạ.
Với Giang Thần thì ấn tượng vẫn còn rất mới mẻ. Lần trước anh thể hiện khả năng chữa bệnh của mình đã khiến cô ta thấy tò mò về người đàn ông này!
Tần Tuyết nhìn một vòng xung quanh mới phát hiện Giang Thần không có ở đây, cô ta chợt thấy tiếc nuối, nếu không thì cô ta rất muốn xin anh chỉ dạy cho đôi điều.
“Nếu không ai muốn lấy cây thuốc này thì chi bằng cho tôi đi!”, Tần Tuyết lơ đãng nói, đây chính là huyết dương sâm hiếm có khó tìm đấy, đã gặp được thì làm sao nỡ bỏ qua nó dễ dàng như thế.
Vương Húc tròn mặt nhìn: “Em Tuyết à, đó chỉ là một đống rác mà thôi…”
“Ừm, dù sao mọi người cũng sẽ vứt nó vào thùng rác, chi bằng cho tôi đi!”, Tần Tuyết nhanh nhẹn lấy chiếc túi bên hông ra và cẩn thận bỏ huyết dương sâm vào.
Mọi người trông thấy cảnh tượng đó thì chợt thấy kì lạ. Nhưng cũng chẳng ai lên tiếng gì, suy cho cùng Tần Tuyết cũng là người học về y học cổ truyền, có lẽ cô ta làm thế vì quý trọng mỗi một loại dược liệu thôi.
“Không, không ổn rồi! Bà cụ té xỉu trong nhà vệ sinh rồi!”, đúng lúc đó, trợ lý của bà cụ đột nhiên hốt hoảng chạy ra nói to.
Mọi người xì xào bàn tán, sau đó người nhà họ Vương vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để đưa bà cụ ra.
“Bác sĩ Tần, bà cụ bị làm sao thế, sao tự nhiên đang yên đang lành lại lăn ra té xỉu thế này!”
“Chẳng lẽ bà bị trúng gió?”
“Bác sĩ Tần, cô nhất định phải cứu bà nội!”
Mọi người mồm năm miệng mười lên tiếng, suy cho cùng bà cụ cũng là trụ cột của nhà họ Vương, giờ phút này bà tuyệt đối không thể ngã xuống được!
Tần Tuyết bắt mạch cho bà cụ xong thì sắc mặt trở nên âm u hẳn, trừng mắt nổi giận với người nhà họ Vương: “Các người làm cái gì thể hả? Rốt cuộc các người đã cho bà cụ ăn cái gì?”
Mọi người lặng đi trong giây lát, không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn lẩu, Tần Tuyết nhíu mày, vội vàng đi tới ngửi thử và tái mặt trong nháy mắt: “Các người điên hết rồi hả? Trước đó tôi đã năm lần bảy lượt nói là bệnh của bà cụ không được dùng thuốc tráng dương, các người lại cho bà ăn hồng sâm? Các người đang muốn giết người tranh đoạt tài sản đây mà!”
Hồng sâm?
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Vương Húc.
Vương Húc biếu bà huyết dương sâm cơ mà? Sao lại thành hồng sâm thế này?
Sắc mặt Vương Húc cũng nhanh chóng thay đổi!
Chương : Huyết dương sâm giả
“Mặc dù huyết dương sâm và hồng sâm đều là dược liệu thuộc loại nhân sâm, nhưng tác dụng lại khác một trời một vực.
Huyết dương sâm sinh trưởng ở cao nguyên, tính hàn nhiều, có công dụng khai thông kinh lạc. Còn hồng sâm là một vị thuốc bổ được chế biến từ nhân sâm, những người bị tai biến do khí huyết tắc nghẽn, dùng thuốc bổ thì chẳng khác gì là tự sát!”, Tần Tuyết vừa lo lắng vừa tức giận, nói liền một mạch, nhìn Vương Húc một cách lạnh lùng.
Nhưng hễ người nào biết một chút về Đông y đều biết, thuốc không thể uống lung tung, nếu không thì có thể xảy ra án mạng!
“Anh cả, anh lại dám hại bà nội ư?”, Vương Thâm nhíu mày, những người khác trong nhà họ Vương cũng trợn trừng mắt nhìn anh ta. Dù gì ngay cả chuyện ép cung mà Vương Húc cũng làm được thì còn chuyện gì mà không thể làm được.
Biết đâu anh ta là cố tình muốn hại bà cụ!
“Anh anh anh, anh không có, loại sâm này anh mua từ một quầy hàng bên ngoài bệnh viện, có rất nhiều người mua nó. Họ đều nói là huyết dương sâm, anh cũng không biết đây lại là hồng sâm!”, Vương Húc giọng nghẹn ngào hét lên, bây giờ anh ta mới nhận thức được là mình đã bị người ta gạt.
“Bác sĩ Tần, em nhất định phải cứu bà nội. Nếu không anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!”, Vương Húc lo lắng nói. Nếu lần này bà cụ xảy ra bất trắc gì, đừng nói vị trí người thừa kế, e là cả nhà họ Vương đều không còn chỗ đứng cho anh ta nữa.
Tần Tuyết cau mày, cô ta bèn lắc đầu: “Tôi sẽ cố hết sức!”
Không trì hoãn thêm nữa, Tần Tuyết lập tức rút túi vải trên thắt lưng ra, sau đó lấy ra nửa cây huyết dương sâm mà cô ta đã nhặt trước đó, lúc này, mọi người có mặt đều hết sức sững sờ.
“Em Tuyết, em lấy thuốc tào lao đó ra làm gì vậy? Em muốn dược liệu gì, bây giờ anh lập tức đi mua cho em!”, Vương Húc đứng bên cạnh khá nghi hoặc hỏi cô ta.
Tần Tuyết lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi nói: “Tôi muốn huyết dương sâm, anh có thể mua được không? Huyết dương sâm chính cống thì bị các người coi là đồ rác rưởi, vứt xuống đất, thay vào đó lại để bà cụ đi uống hồng sâm giả, tôi thật sự không hiểu nổi tư duy của nhà họ Vương các anh!”
Người nhà họ Vương nghe cô ta nói vậy thì không tránh khỏi sững sờ.
Lời Tần Tuyết nói không quá khó hiểu, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ.
Thì ra Giang Thần tặng cho bà cụ mới là huyết dương sâm thật!
“Em Tuyết, em, em nói gì vậy?”, Vương Húc cảm thấy không cách nào tin được. Những lời anh ta cười nhạo Giang Thần lúc trước, lúc này giống như cái tát vào mặt anh ta.
Vương Tuệ Lâm cũng không nhịn được bặm chặt môi, nhất thời trong lòng cảm thấy hỗn loạn.
Lúc này, vẻ mặt của những người chế giễu Giang Thần trước đây đều biến sắc.
Bất cứ ai cũng không ngờ rằng, thứ mà tên vô dụng kia tặng cho bà cụ lại là huyết dương sâm thật!
Mà lúc này Tần Tuyết đã nghiền nát huyết dương sâm thành bột rồi cho vào miệng của bà cụ. Sau đó lấy kim châm từ trong túi ra rồi tiến hành châm cứu cho bà cụ. Loay hoay hơn mười phút, bà cụ vẫn chưa tỉnh lại.
Thậm chí chảy mồ hôi đầm đìa, dường như cô ta đã cố gắng hết sức!
“Bác sĩ Tần, bà cụ…”
Tất cả mọi người cũng đều lộ ra vẻ lo lắng, chỉ thấy Tần Tuyết lắc đầu và thở dài: “Tuy huyết dương sâm là thần dược làm mát và khai thông kinh lạc, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời giữ lại tính mạng cho bà cụ. Nay sức tôi có hạn, chỉ có thể làm được tới đây thôi!”
Tần Tuyết từ từ thu dọn túi thuốc, nhưng đám người nhà họ Vương nghe được câu nói này thì chẳng khác gì là đang phán án tử hình cho bà cụ!
“Bác sĩ Tần, lẽ nào mời ông của cô tới cũng không được sao?”, đột nhiên có người hét lên.
Dù gì ông của bác sĩ Tần là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực Đông y, biết đâu có thể cứu được mạng của bà cụ cũng không chừng.
“Xin lỗi, mạch của bà cụ đã ngừng. Dù có mời ông tôi tới cũng không cách nào cứu được. Mọi người, chuẩn bị hậu sự đi!”, Tần Tuyết tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Tuy hai nhà họ Tần và họ Vương có giao tình tốt, nhưng bà cụ quả thật đã không còn thuốc cứu. Có mời ông của mình tới thì cũng không cách nào cứu vãn. Ngược lại còn làm ảnh hưởng danh tiếng của ông mình. Tần Tuyết dĩ nhiên sẽ không làm vậy.
Vương Húc nghe vậy thì ngồi phịch xuống đất.
Tiêu rồi!
Mọi chuyện xong rồi!
Nếu bà cụ thật sự có mệnh hệ gì, anh ta chính là tội đồ của nhà họ Vương, tới lúc đó thì không còn gì nữa cả.
Lúc này, cũng không có người oán trách anh ta, giây phút này, cả nhà họ Vương đều tràn ngập trong cảnh đau thương.
“Có lẽ, có một người cứu được, các người có thể tìm thử xem!”, lúc này Tần Tuyết do dự một hồi rồi mới lên tiếng, khiến tất cả mọi người đều loé lên một tia hy vọng.
“Bác sĩ Tần, em nói người này là ai. Anh lập tức đi mời anh ta tới đây!”, Vương Húc nghe bà cụ được cứu nên vội bò dậy khỏi mặt đất.
Tần Tuyết nhìn sang Vương Tuệ Lâm và nói: “Người đó chính là chồng cô. Tôi không nhìn thấu được Y thuật của anh ta, có thể tìm anh ta thử xem!”
Chương : Sau này không được nhắc chuyện ly hôn
Hả!
Tất cả mọi người có mặt đột nhiên nháo nhào cả lên, vào lúc này chợt nghĩ tới lúc trước Giang Thần đã từng cứu bà cụ.
Vương Tuệ Lâm cũng đơ ra, vẻ mặt ngơ ngác, Vương Húc vội lắc lắc vai cô: “Tuệ Lâm, mau gọi cái tên phế..., tìm chồng của cô về đi, mau lên!”
Vương Tuệ Lâm đơ ra một lúc, vội ừm một tiếng rồi chạy ra ngoài gọi điện.
“Alo, Giang Thần, anh ở đâu?”
“Tôi ở đây!”
Ở đằng xa, bóng dáng một chiếc Rolls-Royce lặng lẽ dừng lại bên đường, giống như đã đợi từ lâu. Lúc này, Giang Thần đột nhiên mở cửa kính xe, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
Vương Tuệ Lâm cắn môi, vội chạy ra: “Giang Thần…”
“Để tôi đoán xem, có phải bà cụ ăn hồng sâm, lâm vào tình trạng nguy kịch!”, Giang Thần cười như không cười, lên tiếng: “Sau đó bác sĩ Tần tới dùng huyết dương sâm của tôi cứu mạng của bà cụ?”
“Anh, anh đều biết hết sao?”, Vương Tuệ Lâm tỏ ra kinh ngạc, không ngờ Giang Thần giống như đã đọc qua kịch bản, đều biết hết thẩy mọi chuyện.
“Vậy anh mau đi cứu bà nội đi!”, vẻ mặt của Vương Tuệ Lâm nôn nóng hét lên.
Còn Giang Thần vẫn ung dung ngồi trong xe, tỏ vẻ thờ ơ.
“Bà ấy là bà nội của cô, không phải bà nội tôi. Tại sao tôi phải cứu bà ấy?”, Giang Thần trêu tức nói.
Vương Tuệ Lâm ngớ người, cô vừa xấu hổ vừa tức: “Giang Thần, rốt cuộc anh muốn thế nào. Bà ấy là bà nội của tôi, không phải cũng là bà nội của anh sao? Anh…”
“Được, nói như vậy, cô đã thừa nhận tôi là chồng cô rồi?”
“Anh! Được lắm, giỏi lắm, tôi thừa nhận, tôi thừa nhận anh là chồng tôi. Tôi xin anh, mau cứu bà nội tôi đi!”, Vương Tuệ Lâm bặm môi, vẻ mặt xấu hổ nói.
“Chỉ cần cô đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ đồng ý cứu bà cụ!”, Giang Thần chợt đưa ra điều kiện.
“Được được, anh nói đi!”, Vương Tuệ Lâm hậm hực nói.
“Từ nay về sau, không được nhắc đến hai chữ “ly hôn” với tôi!”, Giang Thần nhẹ nhàng nói.
“Anh! Giang Thần, anh đừng quá đáng!”, Vương Tuệ Lâm tỏ ra xấu hổ và tức tối, không ngờ tên này lại thừa nước đục thả câu, đề ra yêu cầu như vậy!
Tạch!
Tiếng vù vù vang lên, Rolls-Royce chuẩn bị rời đi.
Vương Tuệ Lâm bỗng dưng sửng sốt, cô bèn cắn răng nói: “Được được được! Tôi đồng ý, chỉ cần anh cứu bà nội, Vương Tuệ Lâm tôi từ nay tuyệt đối không nhắc chuyện ly hôn với anh!”
Lúc này Giang Thần mới tắt máy xe ô tô, sau đó bước xuống xe, kéo Vương Tuệ Lâm đi về phía đại sảnh.
Lúc đi vào đại sảnh, tất cả mọi người giống như kiến trên đống lửa, vội vây quanh. Trần Chí Siêu thấy Giang Thần kéo tay của Vương Tuệ Lâm đi vào, hai mắt như muốn phun ra lửa.
“Tên nhãi này, mau buông tay của mày ra!”, Trần Chí Siêu gào lên.
Giang Thần trực tiếp giáng cho anh ta một bạt tai văng sang một bên: “Anh là cái thá gì, tôi nắm tay vợ tôi thì có liên quan gì tới anh, tránh ra!”
“Tên nhãi, mày dám đánh tao ư?”, Trần Chí Siêu che mặt, vẻ mặt phẫn nộ hét lên: “Tao đã nói chuyện cầu hôn với bà cụ rồi, Tuệ Lâm sắp trở thành người phụ nữ của tao!”
“Anh muốn cầu hôn với vợ tôi sao? Ông đây đã đồng ý chưa?”, Giang Thần cười khẩy, lại tát cho anh ta thêm một bạt tai.
“Mày!”, Trần Chí Siêu vô cùng tức tối, sau đó nhìn sang Vương Tuệ Lâm rồi nói: “Tuệ Lâm, lẽ nào em thật sự muốn ở cùng tên vô dụng này cả đời sao? Em tỉnh táo lại đi!”
Vẻ mặt của Vương Tuệ Lâm rất khó coi, không ngờ lúc mạng người đang ngàn cân treo sợi tóc này mà Trần Chí Siêu lại còn nhớ hôn sự với cô, thế là cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Trần, bà nội tôi đang nguy kịch, mong anh rời khỏi cho. Ngoài ra, tôi không đồng ý lời cầu hôn của anh, tôi cũng sẽ không ly hôn với chồng tôi!”, nói tới câu cuối, Vương Tuệ Lâm nhìn sang Giang Thần, vẻ mặt bất giác đỏ lên.
“Tổng giám đốc Trần, bà cụ nhà tôi đang nguy kịch. Bữa tiệc hôm nay tới đây kết thúc, mong anh nhanh chóng rời khỏi!”, hai anh em Vương Húc và Vương Thâm trực tiếp đuổi Trần Chí Siêu ra ngoài.
Lúc này Giang Thần đi tới, đặt tay lên cổ tay của bà cụ, ngón tay mảnh khảnh như gõ trống nhảy nhót, động tác rất nho nhã. Tần Tuyết bên cạnh đột nhiên trừng to đôi mắt, lộ vẻ mặt không dám tin, cô ta không nhịn được mà lên tiếng: “Đây là… trùng dương chỉ?”
Chương : Tôi không biết gì hếtt
Tần Tuyết kinh ngạc nhìn Giang Thần bắt mạch cho bà cụ. Thấy Giang Thần bắt mạch cho bà cụ xong, cô ta mới cảm thán nói.
"Không ngờ ngay cả phương pháp bắt mạch trong truyền thuyết như Trùng Dương Chỉ anh cũng biết. Quả nhiên y thuật của anh rất cao thâm".
Những thành viên khác trong nhà họ Vương cũng tỏ vẻ kinh ngạc, đến Tần Tuyết còn phải thốt ra bốn từ ‘y thuật cao thâm’ thì chắc chắn tay nghề phải rất lợi hại.
“Cô nhìn lầm rồi, tôi không biết gì hết”, Giang Thần lắc đầu, rồi đột nhiên giơ tay ra trước mặt cô ta.
"Hả, sao vậy?"
"Châm bạc".
“À, à”, Tần Tuyết vội vàng đưa túi đựng kim châm tới.
Giang Thần mở túi, một lúc rút ra tám cây châm bạc lần lượt kẹp vào giữa tám ngón tay, sau đó âm thầm vận khí. Lúc này, tám cây châm bạc kẹp trong tay anh khẽ rung lên.
Giang Thần đột nhiên hạ tay xuống theo thế hình ngôi sao, tám cây châm bạc đồng thời đâm vào đầu bà cụ, đỉnh đầu bà cụ lập tức bốc lên bạch khí, cả người cũng đột nhiên run rẩy theo.
“Đây, đây là Bát Môn Phong Châm sao?”, Tần Tuyết lại kêu lên, cổ họng có chút khàn khàn. Đây là bí kíp độc nhất vô nhị của đạo y Nam Tấn, Gia Cát Nam trong truyền thuyết mà.
Cô ta đã từng thấy nó trong một cuốn sách y học cổ đại, mà cuốn sách đó chính là do tổ tiên nhà họ Tần cô ta lưu truyền lại, e là đến nay cũng bị thất truyền rồi, không ngờ ngay cả châm pháp này mà Giang Thần cũng biết.
Nhưng Giang Thần chỉ lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Cô nhìn lầm rồi, tôi không biết gì hết”, sau đó, anh lại lấy năm cây châm bạc trong túi ra lần lượt đâm vào đỉnh đầu, sau gáy và tai của bà cụ.
"Trước tám sau năm, lẽ, lẽ nào là Thập Tam Châm của Quỷ Môn trong truyền thuyết sao?", cơ thể yêu kiều của Tần Tuyết không ngừng run rẩy, đầu óc mơ hồ, cô ta cứ có cảm giác như Giang Thần am hiểu tất cả những phương pháp châm cứu đã bị thất truyền.
Đúng là lợi hại.
Vào lúc Giang Thần cắm xong cây châm thứ mười ba xuống, cơ thể bà cụ đột nhiên co quắp, một vệt máu đen kịt từ từ chảy ra khỏi miệng.
Lúc này sắc mặt bà cụ hồng hào hơn hẳn, hơi thở cũng bắt đầu đều dần.
"g vỏ quýt, g phục linh, g đảm tinh, g xương bồ, ,g bán hạ, .g cam thảo, g bạch thuật. Cho thuốc vào nồi, thêm một chút nước, đun nhỏ lửa trong phút. Mỗi ngày một thang chia làm hai lần".
Giang Thần lần lượt rút châm bạc ra, vừa cắm chúng vào túi vừa nói.
Lúc này, Tần Tuyết hoàn toàn thay đổi, ánh mắt cô ta nhìn Giang Thần vô cùng kì lạ. Mà cảnh tượng này lại tình cờ bị Vương Tuệ Lâm đứng cạnh bắt gặp, lòng cô đột nhiên nổi lên một tia ghen ghét.
“Bà nội, cuối cùng bà cũng tỉnh rồi?”, lúc này, bà cụ mới từ từ mở mắt, Vương Húc vội vàng bước tới, nắm tay bà cụ khóc: “Bà nội, cháu không cố ý, bà phải tin cháu. Cháu thật sự không cố ý hại bà đâu".
“Được rồi, đừng khóc nữa, bà còn chưa chết mà”, bà cụ yếu ớt nói một câu, sau đó liếc nhìn Giang Thần: “Là, là Giang Thần đã cứu bà sao?”, dù bị hôn mê, nhưng ít nhiều vẫn còn chút ý thức, vẫn nhớ được mang máng những chuyện đã xảy ra.
Tính cả lần trước thì tổng cộng Giang Thần đã cứu bà ta hai lần. Cậu cháu rể này tuy không có ưu điểm gì, nhưng không ngờ y thuật lại cao siêu tới vậy. Còn cậu cháu trai cả của bà ta sao lại kém cỏi như vậy chứ.
Còn không bằng một tên ăn hại.
"Bà vừa mới khỏi bệnh, không nên suy nghĩ nhiều, nếu không bệnh tình sẽ lại tái phát. Nhân tiện, cháu cũng muốn khuyên bà một câu, công tâm bình đẳng, giữ tâm thanh tịnh, như vậy mới có thể kéo dài tuổi thọ được”, Giang Thần đầy ẩn ý nói.
"Láo xược! Chỉ là ăn may cứu được bà nội thôi, cậu có tư cách gì mà lên tiếng ở đây!", sắc mặt Vương Thâm lập tức trầm xuống, trừng mắt nói.
"Đúng vậy! Chẳng qua là biết chút y thuật thôi mà? Vẫn không che đậy được chuyện cậu là một tên vô dụng đâu. Ở đây không còn chuyện của cậu nữa, cậu có thể cút đi được rồi đấy!", Vương Húc cười khẩy nói.
Trong khoảng thời gian nhạy cảm này, hai người đó đương nhiên không muốn Giang Thần khoa tay múa chân ở nhà họ Vương.
“Ha ha, đây là cách mà nhà họ Vương các người đối xử với bác sĩ sao?”, lúc này Tần Tuyết không nhịn được nữa, rõ ràng Giang Thần đã cứu sống bà cụ, nhưng không ngờ đám người này lại qua cầu rút ván, lật mặt nhanh như vậy. Đúng là đáng ghét.
"Tần Tuyết, ý anh không phải như vậy...", Vương Húc ngượng ngùng, đang định giải thích thì lại bị Tần Tuyết cắt ngang.