Chương : Dự án cải tạo nông thôn
"Giang Thần, không giấu gì cậu. Cấp trên của bọn tôi có nói, ai đảm nhiệm được dự án này, vị trí cấp phó trong năm tới sẽ thuộc về người đó. Chỉ cần tôi trở thành cấp phó, tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu".
Nói xong, khóe miệng Mạnh Lãng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Thực ra đây chỉ là những lời dụ dỗ ngon ngọt, nếu đặt vào thời điểm cách đây - năm về trước có lẽ sẽ có chút hấp dẫn, nhưng hiện tại tình hình kinh tế cả nước đang chững lại. Ở một thành phố cấp cấp như Vân Hải căn bản là không thể tìm được dự án nào tốt. Nếu Giang Thần đầu tư triệu nhân dân tệ vào đây thì chẳng khác nào quăng tiền ra bãi rác.
Tất cả mọi người cũng hiểu rõ điều này, mỗi người một vẻ mặt nhìn chằm chằm vào Giang Thần, không biết Giang Thần sẽ trả lời thế nào.
“Mạnh Lãng, hai trăm triệu không phải con số nhỏ, cậu điên rồi sao, chỉ vì muốn bản thân được trèo cao mà định hãm hại cả bạn bè?”, Lưu Hậu không nhịn được nữa mà nói thẳng mặt.
"Lưu Hậu, cậu là cái thá gì, ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng sao? Không muốn ở lại thì cút đi, đừng trách tôi không nể mặt!", Mạnh Lãng đột nhiên trừng mắt, lớn tiếng quát. Trong mắt anh ta, Lưu Hậu cũng chỉ là con chó ăn bám Giang Thần, hoàn toàn không có tiếng nói, thậm chí còn không đủ tư cách ngồi cùng bàn với anh ta.
"Cậu!”
“Được rồi Lưu Hậu, đừng nói nữa”, Giang Thần nhíu mày, lập tức nói với Mạnh Lãng: “Mạnh Lãng, xin lỗi nhé, tôi là một doanh nhân, phía dưới tôi còn phải nuôi hàng nghìn nhân viên, không thể đầu tư vào một dự án thua lỗ được".
“Cậu không đồng ý sao?”, Mạnh Lãng lập tức cau mày: "Giang Thần, cậu phải suy nghĩ cho kỹ, tôi đang cho cậu cơ hội đó. Dù cậu giàu có đến đâu, thì tiền tài cũng không thể sánh bằng quyền lực. Có một số dự án, tôi có thể bật đèn xanh cho các cậu. Nhưng đôi khi, chỉ cần tôi đứng sau chỉ đạo, cũng có thể khiến tất cả dự án của các cậu phải dừng lại mãi mãi".
Tất cả mọi người lúc này đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Mạnh Lãng lại nói ra những lời uy hiếp như vậy. Tốt xấu gì cũng là bạn bè với nhau, đôi khi làm khó nhau một chút thì còn chấp nhận được, nhưng dùng quyền lực chèn ép người khác thì có hơi quá đáng rồi.
“Lập Vĩ, sao cậu nói hôm nay là buổi hẹn bạn bè gặp nhau mà?”, Giang Thần không trả lời, vừa gắp thức ăn vừa hỏi.
Lý Lập Vĩ ngây người, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu ta biết Giang Thần bắt đầu khó chịu rồi, không ngờ hôm nay Mạnh Lãng lại hung hăng như vậy.
"Giang Thần, chắc Mạnh Lãng quá chén rồi, cậu đừng để ý..."
"Tôi không say, Giang Thần, các cậu đều là doanh nhân. Tuy tôi không giàu bằng cậu, nhưng tôi có quyền thế. Cậu phải hiểu, đứng trước quyền lực, tất cả đều là phù du!", Mạnh Lãng cười khẩy nói, vẫn tỏ ý de dọa.
"Ồ? Thật sao? Vậy trong mắt tôi, cậu cũng chỉ là phù du thôi".
Giang Thần đặt đũa xuống, chỉ vào cửa nói: "Hôm nay là ngày bạn bè gặp nhau chứ không phải cuộc họp của cục các người, cậu, cút khỏi đây cho tôi".
“Cậu dám đuổi tôi sao?”, Mạnh Lãng đột nhiên đứng lên, nheo mắt nói: “Đừng tưởng ăn may được lên chức ông chủ thì ngon lắm. Hồi cấp ba cậu ghê cũng gớm lắm mà. Đường đường là cậu hai nhà họ Giang, trong nhà không có gì ngoài tiền, nhưng cuối cùng thì sao?"
“Cuối cùng cũng bị người ta dìm chết thôi, không những gia đình phá sản mà cả ông già cũng chết theo, ha ha”, Mạnh Lãng vỗ bàn lớn tiếng cười.
“Mạnh Lãng đủ rồi đấy”, Lưu Hậu đứng dậy quát, Mạnh Lãng này đúng là quá đáng, cứa vào nỗi đau của Giang Thần ngay trước mặt anh.
“Lưu Hậu, đừng kích động, Mạnh Lãng say rồi, anh Giang, đều là bạn bè với nhau, cậu cũng đừng để bụng”, Lý Lập Vĩ nhanh chóng đứng dậy giảng hòa, dù sao cục diện hôm nay cũng là do cậu ta xúi giục mà ra. Làm lớn chuyện cũng không ai được lợi.
"Đúng vậy, đều là bạn bè với nhau, ăn cơm đi, ăn cơm đi".
"Đúng vậy, đúng vậy, uống tiếp, uống tiếp nào".
Một số bạn học khác cũng vội vàng chêm một câu, cố gắng hoà hoãn bầu không khí.
"Bạn bè? Con mẹ nó, ai là bạn với cậu ta?"
Mạnh Lãng rõ ràng không có ý muốn làm hòa mà còn kiêu căng, chỉ tay vào mặt bọn họ, nói với vẻ khinh thường: “Chỉ với đám doanh nhân quèn như các người mà đòi làm bạn với tôi?"
"Giang Thần, tôi nói cho cậu biết, làm ăn không thể không có người chống lưng. Bây giờ cậu lập tức lại đây kính tôi một ly rồi tôi sẽ giao lại dự án cải tạo nông thôn cho cậu làm, nếu không, hậu quả thế nào cậu rõ hơn ai hết”, ánh mắt Mạnh Lãng cuối cùng dừng ở người Giang Thần, cười khẩy nói.
“Mạnh Lãng, đừng ép người quá đáng!”, Lưu Hậu hét lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc này, ngay cả lông mày của Lý Lập Vĩ cũng nhíu lại, Mạnh Lãng thật sự quá thể lắm rồi, là triệu nhân dân tệ đó, nói đầu tư thì sẽ đầu tư cho cậu sao, đùa à?
Dù anh ta vẫn chưa trở thành cấp phó, hay đã trở thành cấp phó thật đi chăng nữa thì cũng không thể mở miệng đòi người ta triệu như vậy được?
“Lưu Hậu, cậu là cái thá gì mà gào thét với tôi ở đây?”, Mạnh Lãng đẩy ghế ra, loạng choạng đi tới, Lưu Hậu cũng không chịu yếu thế, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Nhưng Mạnh Lãng quá kiêu căng, tát thẳng vào mặt Lưu Hậu một cái.
Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Mọi người nhìn nhau, không ngờ Mạnh Lãng lại ra tay đánh người.
Chương : Mong anh tha thứ cho tôi
“Mạnh Lãng, cậu dám đánh tôi?”, Mặt Lưu Hậu đỏ bừng, định tiến tới đá Mạnh Lãng thì bị Lý Lập Vĩ kéo lại.
Nếu không kéo lại, cậu ta sợ Lưu Hậu sẽ kích động. Dù sao, gia đình của Mạnh Lãng cũng có chút thế lực, người ta từ nhỏ đã sống trong khu đô thị phức hợp, nếu thực sự ra tay đánh Mạnh Lãng, người thiệt thòi cũng là Lưu Hậu thôi.
Lúc này, Giang Thần mới đặt đũa xuống, lau miệng, chậm rãi đứng lên.
"Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?"
"Haha, cậu bị điếc hay gì? Tôi nói sẽ thưởng dự án cải tạo nông thôn cho cậu làm đấy", Mạnh Lãng cười khẩy nói.
“Không, không phải câu này”, Giang Thần lắc đầu.
Mạnh Lãng ngây người, liếc nhìn chai rượu ngũ lương trên bàn, đột nhiên bật cười: "Tôi nói cậu kính tôi một ly..."
Choang!
Còn chưa kịp nói xong, chai rượu ngũ lương đã đập thẳng lên trán Mạnh Lãng, đầu anh ta lập tức toạc ra, máu chảy ròng ròng.
"Đệt, mày dám động tay động chân với tao sao Giang Thần? Có tin tao gọi người tới đánh chết mày không, cảnh sát cũng không cứu nổi mày đâu".
Mạnh Lãng lảo đảo hét lên, anh ta không chỉ nói xuông để dọa Giang Thần. Một người từ nhỏ đã sống trong khu đô thị phức hợp như anh ta quen biết rất nhiều ông lớn, muốn xử lý một doanh nhân cỏn con như Giang Thần chỉ đơn giản như giết chết một con kiến.
Vừa nói anh ta vừa lấy điện thoại ra.
“Mạnh Lãng, đừng, đừng, Giang Thần say rồi, cậu đừng kích động!”, Lý Lập Vĩ vội vàng đi tới ngăn cản, nhưng lại bị Mạnh Lãng đẩy sang một bên: “Lập Vĩ, cậu đừng xen vào chuyện này, hôm nay tôi phải giết chết cậu ta".
Lý Lập Vĩ bất lực, vội vàng đi đến bên cạnh Giang Thần: "Anh Giang, hay là cậu xin lỗi Mạnh Lãng đi. Chỉ là đùa thôi, bỏ qua chuyện này nhé", cậu ta biết Giang Thần cũng có chút thế lực, thậm chí còn có quan hệ rất tốt với nhà họ Hà, nhưng người xưa có câu nhân dân không nên đối đầu với cán bộ, trong thâm tâm cậu ta vẫn cho rằng thế lực của Mạnh Lãng lớn hơn một chút.
“Cứ để cậu ta đánh đi, tôi xem cậu ta có thể gọi được ai tới”, Giang Thần chỉ cười khẩy một tiếng, rồi ngồi xuống, tiếp tục ăn uống.
Lúc này điện thoại Mạnh Lãng đã được kết nối: "Alo? Anh Từ, em đang ở Mãn Nguyệt Lâu, em bị người ta đánh, anh có thể đến... Hả? Anh đang ở Mãn Nguyệt Lâu sao? Vâng, vâng, em sẽ ở đây đợi anh".
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Lãng không nhịn được cười phá lên: "Giang Thần, có trách thì trách số mày xui. Người mà tao tìm vừa hay cũng đang tới Mãn Nguyệt Lâu. Nếu bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao thì may ra vẫn còn đường sống! Còn không thì cứ ở đó mà chờ chết đi".
Vừa dứt lời, bên ngoài liền nháo nhào, một người đàn ông trung niên dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi vội vàng bước vào.
Người đàn ông trung niên chính là Từ Hải Phong, còn người theo sau đương nhiên là người ‘gây chuyện bỏ chạy’, Từ Thiên Thành.
Hai người đương nhiên cũng tới đây để xin lỗi Giang Thần.
“Ơ, bác Từ? Chút chuyện nhỏ thế này mà cũng phải làm phiền đến bác sao”, Mạnh Lãng ngạc nhiên, không ngờ Từ Hải Phong cũng tới.
Nhưng Từ Hải Phong chỉ liếc nhìn anh ta, không thèm trả lời, vội vàng đưa Từ Thiên Thành đến trước mặt Giang Thần, bắt con trai khom mình xuống nói: "Cậu Giang, tôi đưa Thiên Thành tới xin lỗi cậu. Cái thằng trời đánh này có mắt như mù, đụng phải xe của cậu, tôi thành thật xin lỗi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức sửa lại xe cho cậu. Đồng thời, bồi thường thêm cho cậu triệu tệ tiền thiệt hại".
Nói xong, hai bố con khom mình một trăm tám mươi độ, im lặng chờ đợi Giang Thần lên tiếng.
Từ Thiên Thành cúi đầu run rẩy nói: "Anh Giang, tôi sai rồi! Là tôi có mắt như mù đã đụng phải anh, mong anh tha thứ cho tôi".
Thấy cảnh này mấy người bạn của Giang Thần đều kinh ngạc. Mạnh Lãng không giấu nổi sự ngạc nhiên, dụi dụi hai mắt, anh ta cảm thấy hết sức ngớ ngẩn.
Chuyện gì thế này?
Từ Hải Phong và con trai cúi đầu trước Giang Thần sao? Còn phải bồi thường triệu cho Giang Thần?
Phải biết, Từ Hải Phong là người đứng đầu Vân Hải, nhà họ Từ là ông lớn trong khu phức hợp thành phố. Nhưng bây giờ hai cha con nhà họ Từ lại cúi đầu trước Giang Thần, anh ta thật sự không hiểu nổi!
Mấy người bạn khác cũng cảm thấy khó tin.
Dù bây giờ Giang Thần đã là sếp lớn, nhưng với thân phận của bố con nhà họ Từ, cũng đâu đến nỗi phải cúi đầu trước một doanh nhân?
Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây?
Lúc này tim của Lý Lập Vĩ không khỏi đập loạn xạ, cậu ta biết Giang Thần có giao tình với nhà họ Hà, nhưng dù là nhà họ Hà cũng không thể khiến cha con nhà họ Từ khom mình cúi đầu như vậy.
Trừ khi, thế lực của Giang Thần còn đáng sợ hơn thế nữa!
Nghĩ đến đây, tim Lý Lập Vĩ lại càng đập mạnh hơn, trước kia cậu ta không hiểu tại sao nhà họ Hà lại tặng Vinh Đỉnh cho Giang Thần, giờ thì cậu ta đã hiểu.
Thì ra, không phải nhà họ Hà đang chống lưng cho Giang Thần, mà là nhà họ Hà đang nịnh bợ Giang Thần.
"Bác Từ, có phải bác say rồi không, sao bác lại khom mình trước mặt cậu ta? Cậu ta chỉ là một doanh nhân..."
"Câm miệng, ở đây có chỗ để cậu lên tiếng sao, còn dám lớn tiếng trước mặt cậu Giang, cậu nghĩ cậu là ai".
Mạnh Lãng chưa kịp nói xong, đã bị Từ Hải Phong cho một cái bạt tai lảo đảo cả người, lúc này anh ta đột nhiên tỉnh rượu. Thoáng chốc sắc mặt trở nên tái nhợt, không biết mình đang ở đâu, có lẽ thân phận của Giang Thần không chỉ đơn giản là một doanh nhân.
Chương : Tình địch
"Mười triệu thì không cần, sửa lại xe cho tôi là được rồi", Giang Thần nhìn cha con nhà họ Từ lạnh lùng nói: "Hơn nữa, Hồng Kỳ không phải loại xe có thể tùy tiện lái ra ngoài, càng không phải công cụ để khoe khoang. Đây là một sự sỉ nhục đối với Hồng Kỳ".
"Vâng, vâng! Anh nói rất đúng, sau này tôi sẽ không báo giờ lái Hồng Kỳ nữa, không bao giờ dám ra oai nữa", Từ Thiên Thành ngoan ngoãn gật đầu như một con mèo con.
“Cậu Giang yên tâm, sau này tôi sẽ đem chiếc Hồng Kỳ đó trưng bày trong nhà, không bao giờ để thằng trời đánh này lái ra ngoài nữa”, Từ Hải Phong cũng vội vàng nói.
“Được rồi, đi sửa xe đi rồi gửi tới công ty cho tôi”, Giang Thần ném chìa khóa xe lên bàn nói.
Từ Hải Phong vội vàng cầm lấy chìa khóa, sau đó đặt lên bàn một chiếc chìa khóa khác: "Xe của tôi cũng là Phantom, cậu Giang chịu khó dùng tạm nhé".
Giang Thần gật đầu cất chìa khóa đi.
Lúc này Từ Thiên Thành mới liếc nhìn Mạnh Lãng, cau mày nói: "Anh Giang, vừa rồi Mạnh Lãng gọi điện cho tôi nói là có xích mích với người nào đó. Có phải tên khốn này đã đắc tội anh không? Chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ lập tức tìm người xử cậu ta cho anh".
Lúc này, mọi người đều quay sang nhìn Mạnh Lãng, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Mạnh Lãng rùng mình, sắc mặt tái nhợt, anh ta biết Từ Thiên Thành sẽ dùng thủ đoạn gì, nói sẽ xử anh ta không chỉ là nói chơi.
Giang Thần xua tay: "Chuyện này không liên quan đến hai người, hai người đi đi”.
Mấy chuyện giữa bạn bè với nhau, anh nghĩ người ngoài không cần can thiệp vào.
Nhưng Từ Hải Phong lại trừng mắt với Mạnh Lãng, ông ta đã ghim chuyện ngày hôm nay, vừa ra khỏi phòng liền lập tức gọi điện cho cấp trên của Mạnh Lãng.
Trong phòng lúc này.
“Haha, Giang Thần, vừa rồi tôi hơi quá chén, cậu đừng để bụng nhé”, Mạnh Lãng bắt đầu chủ động tỏ ra yếu thế. Vừa rồi anh ta kiêu ngạo là vì tưởng rằng bản thân có chút tiền tài, nhưng bây giờ, khi đã thấy thế lực của Giang Thần, dù có một trăm lá gan anh ta cũng không dám kiêu căng nữa.
Giang Thần liếc nhìn anh ta một cái rồi lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Quỳ xuống, xin lỗi Lưu Hậu".
“Giang Thần, xin lỗi thì cũng được thôi, nhưng quỳ xuống thì hình như có hơi quá?”, Mạnh Lãng nói với vẻ mặt cứng đờ. Anh ta vô cùng khinh thường Lưu Hậu, cảm thấy Lưu Hậu chỉ là một tên nhà giàu mới nổi. Hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Bắt anh ta quỳ xuống trước mặt Lưu Hậu thì thà chết còn dễ chịu hơn.
"Anh Giang, không cần đâu, đều là bạn bè với nhau..."
“Bạn bè?”, Giang Thần trực tiếp ngắt lời Lưu Hậu, giễu cợt nói: “Vừa rồi cậu ta đâu có coi chúng ta là bạn bè, từ nay trở đi, Giang Thần tôi không có người bạn này”.
“Giang Thần, nói gì thì nói, với thân phận hiện tại của tôi, cậu bắt tôi quỳ trước mặt nhiều người như vậy, thật sự có hơi quá rồi?”, Mạnh Lãng cứng cổ nói. Bắt anh ta xin lỗi thì được nhưng quỳ xuống thì đừng mơ.
Anh ta sẽ không bao giờ quỳ gối trước một tên nhà giàu mới nổi.
Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại Mạnh Lãng đột nhiên kêu lên. Hóa ra là cấp trên gọi tới.
"Alo? Mạnh Lãng, cậu đã bị sa thải, ngày mai không cần tới làm việc nữa", nói xong liền lạnh lùng cúp máy.
Đây là một thông báo, không phải một cuộc thương lượng.
Mạnh Lãng hoàn toàn sụp đổ, thân phận kiêu hãnh nhất của anh ta đã không còn, hiện tại anh ta chỉ là một tên dân thường như bao người khác.
Không cần nghĩ cũng biết, việc anh ta bị sa thải chắc chắn có liên quan đến Giang Thần.
Vì vậy, phịch một cái, anh ta khuỵu xuống trước mặt Lưu Hậu, tự tát vào mặt mình nói: "Anh Hậu, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi!"
Sau đó vội vàng bò lại chỗ Giang Thần: " Giang Thần, không, anh Giang, tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi, xin cậu giúp tôi nói với cấp trên một tiếng, tôi không thể mất công việc này được".
“Muốn tôi nói giúp cậu sao?”, Giang Thần cười khẩy: “Xin lỗi, cậu không xứng! Để loại người như cậu ngồi vào vị trí đó chỉ khiến nhiều người phải chịu thiệt thòi hơn thôi”, Giang Thần đá anh ta ra.
“Hôm nay tới đây thôi, lần sau gặp nhau, đừng gọi loại người này tới, tôi thấy buốn nôn lắm”, Giang Thần nói với mọi người xong liền sải bước ra ngoài.
Mạnh Lãng ngây người ngồi trên mặt đất, sắc mặt bỗng chốc xám xịt như tro.
...
Buổi tối, Giang Thần trở về biệt thự nhà họ Vương, ngoài cửa có một chiếc Audi a, không ngờ đã muộn thế này mà nhà vẫn có khách.
"Bác gái, mấy năm rồi không gặp mà trông bác càng ngày càng trẻ ra. Bác chăm sóc thế nào vậy? Cháu thấy sắp thành chị em với Tuệ Lâm được rồi đó. Gọi là gì nhỉ, đúng rồi, đúng rồi, là lão hóa ngược. Cháu thấy, không bao lâu nữa bác sẽ tròn mười tám tuổi”, trên sô pha, một người đàn ông mặc vest sang trọng, tóc mái rẽ - đang tâng bốc Điêu Ngọc Lan.
"Trương Xuyên, mới mấy năm không gặp, cháu càng ngày càng dẻo miệng đấy".
Một kiểu xu nịnh rẻ tiền như vậy cũng có thể khiến điêu Ngọc Lan cảm thấy thích thú. Đừng nói bà ta vui thế nào, chủ yếu là vì bà ta rất thích đứa trẻ này.
Anh ta là con trai của bạn thân bà ta, là người Điêu Ngọc Lan săn sóc từ nhỏ, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã với con gái bà ta. Không những vậy, trước kia hai người còn đi du học cùng nhau. Nghe nói sau khi tốt nghiệp đã được làm việc trong top công ty lớn mạnh nhất ở nước ngoài, chỉ một từ thôi ‘xuất sắc’. Lúc trước bà ta còn có ý định để Trương Xuyên làm con rể của mình, nhưng ai ngờ Vương Bá Nhân lại gọi con gái lớn về kết hôn với Giang Thần.
Cạch!
Lúc này cửa phòng mở ra, Trương Xuyên tưởng là Vương Tuệ Lâm về nên vội vàng chạy ra, dù sao anh ta về nước cũng là vì tìm Vương Tuệ Lâm, thậm chí còn định tỏ tình với cô.
Kết quả, không ngờ người bước vào lại là một người đàn ông lạ mặt. Anh ta lập tức nghĩ ra gì đó, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, chế giễu nói: "Anh là chồng của Tuệ Lâm đúng không?"
Chương : Thẻ giảm giá %
Giang Thần không rõ tình hình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt coi thường và không thèm đếm xỉa của đối phương thì liền biết, người này không mấy thân thiện. Anh chau mày rồi đi thẳng vào nhà.
“Bác gái, tôi về rồi!”, Giang Thần nói rồi bèn đi thẳng lên lầu. Điêu Ngọc Lan liền nỗi giận đùng đùng.
“Giang Thần! Cậu có hiểu phép lịch sự không, khách tới nhà mà cũng không biết chào hỏi một tiếng! Tôi nói cậu biết. Trương Xuyên là bạn của Vương Tuệ Lâm. Hai đứa là thanh mai trúc mã. Bây giờ người ta làm việc ở công ty đa quốc gia, giỏi giang gấp mấy lần so với tên vô dụng nhà cậu đấy!”
Điêu Ngọc Lan chỉ vào phòng trà mà hét to: “Còn không mau đi rót nước mời người ta!”
Trương Xuyên dở khóc dở cười nhìn Giang Thần. Xem ra, địa vị của chàng rể này trong nhà quả là không được quý trọng. Còn bị người khác tuỳ ý sai khiến, vẻ mặt anh ta đột nhiên lộ vẻ tự tin, bèn nói với Giang Thần: “Vậy thì, phiền anh Giang đây rồi!”
“Không cần phiền phức. Bên kia có nước đấy, anh tự mà rót đi, không cần khách sáo. Nếu tay anh không tiện rót thì tôi có thể tìm bảo mẫu, cứ tự nhiên như ở nhà nhé!”, Giang Thần gật đầu, nói xong thì bèn đi thẳng lên lầu.
Trương Xuyên đột nhiên đơ ra, vẻ mặt không kìm chế được mà đỏ bừng lên. Lúc anh ta tới có nghe Điêu Ngọc Lan nói, tên nhãi này chẳng qua là tài xế lái xe cho người khác, lại dám hống hách với anh ta như thế ư?
“Giang Thần, tên vô dụng nhà cậu, ngay cả rót nước cũng không làm được. Cậu nói xem, cậu có thể làm gì được đây?”, Điêu Ngọc Lan tức tối lao qua rồi hét to lên lầu, trước mặt người ngoài, tên con rể vô dụng này lại không hề nể mặt mình chút nào, quả thật muốn chọc cho bà ta tức chết mà.
“Bác gái, đừng tức giận. Cháu nghĩ chắc anh Giang cũng vừa mới đi làm về nên mệt rồi. Nào, chúng ta tiếp tục ngồi nói chuyện!”, Trương Xuyên nhìn lên lầu cười nhạt một cái, sau đó vội vàng đưa Điêu Ngọc Lan tới ngồi trên ghế sofa, rồi móc từ trong túi ra một tấm thẻ.
“Bác gái, lần này cháu về hơi vội, không mua quà tặng cho bác được. Đây, đây là thẻ giảm giá kim cương của cửa hàng Hermes ở trung tâm. Bây giờ cháu là giám đốc bán hàng của Hermes ở khu vực Vân Hải. Chỉ cần bác mua đồ ở Hermes tại Vân Hải, một lần sẽ được giảm %!”
“Giảm % sao?”
Đôi mắt của Điêu Ngọc Lan chợt sáng bừng lên, sắc mặt chợt đỏ ửng.
Thẻ giảm giá %, còn tốt hơn nhiều so với việc trực tiếp mua quà tặng rồi!
Phải biết là túi xách và quần áo của Hermes, động tý là trên ngàn, thậm chí hơn ngàn, giảm % có thể tiết kiệm được bao nhiêu là tiền rồi.
“Trương Xuyên à, món quà này quá quý giá rồi!”, Điêu Ngọc Lan tỏ ra ngại ngùng.
“Bác gái, người khách sáo rồi. Bác nhìn cháu trưởng thành, coi như con trai ruột vậy. Con trai ruột hiếu thảo với người, há chẳng phải là chuyện nên làm sao!”
Câu nói này như mật rót vào tai của Điêu Ngọc Lan, trong lòng bà ta vô cùng dễ chịu, càng nhìn Trương Xuyên thì càng thuận mắt. Trương Xuyên này còn hiểu chuyện hơn cả Trần Chí Siêu.
Thậm chí hận không thể để Vương Tuệ Lâm ly hôn với Giang Thần, lập tức gả cho Trương Xuyên.
“Haiz, nếu tên vô dụng kia mà có thể bằng được một nửa của cháu thôi, bác cũng thấy thỏa mãn rồi!”, Điêu Ngọc Lan vừa cất thẻ kim cương đi, vừa thở dài tiếc hùi hụi.
“Bác gái, thật ra cháu cảm thấy, Tuệ Lâm và anh ta, thật sự không thích hợp cho lắm. Dù gì ban đầu Tuệ Lâm gả cho anh ta cũng là bất đắc dĩ. Hay là bác khuyên Tuệ Lâm, chi bằng sớm ly hôn đi!”, Trương Xuyên đột nhiên lên tiếng. Anh ta biết rõ mồn một chuyện của nhà họ Vương, biết Vương Tuệ Lâm và Giang Thần vốn không có tình cảm gì.
“Nếu Tuệ Lâm ly hôn, Trương Xuyên cháu đồng ý với bác lập tức cưới Tuệ Lâm làm vợ!”, Trương Xuyên vội nói.
“Trương Xuyên à, cháu nói có thật không?”, đôi mắt của Điêu Ngọc Lan sáng rực lên, vô cùng háo hức, vốn dĩ là rất muốn Trương Xuyên làm con rể bà ta. Hai người quả là có cùng suy nghĩ.
Cót két!
Mà lúc này lại có tiếng mở cửa vang lên. Tuệ Lâm về tới. Cô tháo đôi giày cao gót, vẻ mặt mệt mỏi đi vào phòng khách, thấy bóng dáng ngồi trên ghế sofa thì đột nhiên sững sờ, cô lập tức chau mày.
Chương : Suýt chút rung động
“Trương Xuyên, anh tới đây làm gì?”
“Tuệ Lâm, sao lại nói vậy chứ. Bây giờ Trương Xuyên người ta đã được điều về nước làm việc. Người ta về nước là vì con đó!”, Điêu Ngọc Lan lên tiếng nói giúp Trương Xuyên.
“Vì con sao?”, Vương Tuệ Lâm cười nhạt một cái, sau đó lắc đầu: “Xin lỗi, tôi mệt rồi, chuẩn bị về phòng nghỉ đây, anh nói chuyện với mẹ tôi đi!”
Nói xong thì cô đi thẳng lên lầu.
Cô từng là thanh mai trúc mã với người đàn ông này, cùng ra nước ngoài du học, học ở nước ngoài vài năm, anh ta một lòng một dạ theo đuổi cô tới cùng. Tuy cô vốn không có tình cảm nam nữ gì đối với anh ta, nhưng cũng suýt chút rung động.
Thật không ngờ, lúc cô có ý định chấp nhận Trương Xuyên, thì vô tình nhìn thấy anh ta cùng một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh trốn trong xe hôn nhau thắm thiết.
Khung cảnh đó, cho tới nay nhớ lại, cô vẫn còn cảm thấy sôi gan, sao cô có vẻ mặt thân thiện cho được.
“Tuệ Lâm, anh và Lisa đã chia tay rồi. Anh thừa nhận, ban đầu là anh không đúng. Nhưng anh là thật lòng yêu em. Lần này anh về cũng là vì em!”, Trương Xuyên vội đi lên trước, kéo lấy cánh tay của Vương Tuệ Lâm.
Cô gạt tay anh ta ra một cách dứt khoát, vẻ mặt lộ rõ vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Trương Xuyên, anh đủ rồi đó! Vốn dĩ chúng ta chỉ là mối quan hệ bạn bè. Anh ở bên cạnh ai là chuyện của anh. Hơn nữa bây giờ tôi là người đã có chồng, phiền anh coi lại hành vi của mình!”
Trương Xuyên ngơ ngác, không ngờ phản ứng của Vương Tuệ Lâm lại kịch liệt như vậy. Điêu Ngọc Lan ở bên cạnh cũng khá nghi hoặc, hai đứa trẻ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đó.
“Nếu anh tới nhà chúng tôi làm khách thì anh đi nói chuyện với mẹ tôi đi. Còn chúng ta không có chuyện gì để nói cả!”, Vương Tuệ Lâm nói xong, trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Trương Xuyên lắc đầu, vẻ mặt cười khổ.
“Bác gái à, lúc trước cháu quả thật có quen một cô bạn gái người nước ngoài, có thể đã khiến Tuệ Lâm hiểu lầm. Chút nữa phiền bác giúp cháu khuyên cô ấy!”, Trương Xuyên thở dài, vội giải thích với Điêu Ngọc Lan.
“Được được được! Cháu yên tâm. Chuyện này bác nhất định sẽ giúp cháu!”, Điêu Ngọc Lan vội hứa. Sao bà ta có thể dễ dàng bỏ qua một chàng rể tốt như vậy được.
“Dạ, vậy thưa bác gái, cháu đi về trước đây. Hôm khác cháu lại tới thăm!”
“Được được được, cháu về nhớ gửi lời thăm của bác tới mẹ cháu nha!”, Điêu Ngọc Lan đích thân tiễn Trương Xuyên ra tận cửa.
Sáng ngày hôm sau.
Cả nhà ngồi quây quần ăn sáng.
Điêu Ngọc Lan cố tình đặt thẻ giảm giá kim cương của Hermes lên bàn, một mặt nói với Vương Tuệ Lâm: “Con gái à, công ty Tư Vận bên đó cho con ra rìa rồi, đừng suốt ngày chạy qua đó nữa. Hôm nay đi dạo phố với mẹ đi. Mẹ nói con nghe, đây là thẻ giảm giá % của Hermes mà Trương Xuyên đã tặng cho mẹ. Lần trước, chẳng phải mẹ đã nhìn trúng một chiếc túi trị giá ngàn đó sao? Lần này mẹ có thể mua cả màu luôn rồi, lần sau đi ra ngoài với đám dì Lưu của con, mỗi ngày mẹ sẽ đổi một cái, khiến cho bọn họ ngưỡng mộ không thôi!”
“Mẹ, chỉ là một chiếc túi thôi mà, nhà chúng ta cũng không phải mua không nổi. Mẹ cần đồ của Trương Xuyên làm gì?”, Vương Tuệ Lâm không nhịn được chau mày nói.
“Hừ! Muốn đồ của nó thì đã làm sao, Trương Xuyên là mẹ nhìn nó trưởng thành. Nếu nó mà làm con rể của mẹ, thì chắc chắn còn hiếu thảo hơn ai kia nhiều nữa”, Điêu Ngọc Lan nói không đầu không đuôi, rõ ràng muốn cho Giang Thần nghe. Dù gì Giang Thần về lâu như vậy rồi mà trước giờ chưa từng hiếu kính với người mẹ vợ này.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, Vương Tuệ Lâm quở trách, vô thức nhìn sang Giang Thần, vẻ mặt không mấy thoải mái.
“Sao vậy? Lẽ nào mẹ nói sai ư? Lấy chồng là để được ăn ngon mặc đẹp, người đàn ông ngay cả chiếc túi cũng không mua nổi cho con thì cần tới để làm gì?”, Điêu Ngọc Lan tiếp tục vểnh mặt chế giễu.
Mà ngay lúc này, điện thoại của Giang Thần đột nhiên reo lên, là Tần Tuyết gọi tới. Giang Thần nghe máy.
“Alo? Giang đại ca, bây giờ anh có thời gian không? Phòng khám Đông y của chúng tôi có một người bệnh, bệnh chút phức tạp, anh có thể qua đây giúp tôi một chút được không?”, Tần Tuyết nói với giọng khẩn cầu.
Chương : Bác sĩ cố vấn
Giang Thần nhíu mày, hôm nay vốn dĩ định đến công ty, không ngờ lúc này Tần Tuyết lại tìm đến anh.
"Giang đại ca, bệnh nhân này là trưởng bối mà tôi hết sức kính trọng, tôi mong anh có thể giúp đỡ!", Tần Tuyết lại khẩn cầu nói.
"Được, vậy tôi tới đó xem sao!", Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đồng ý. Vừa cúp điện thoại xong thì anh nhận ngay được ánh mắt ngờ vực của Vương Tuệ Lâm.
"Ồ, trước đó tôi nhận được lời mời của Tần Tuyết trở thành bác sĩ cố vấn của Linh Chi Đường! Vừa hay cô ta đang có bệnh nhân nên muốn tôi qua đó xem sao!", Giang Thần vội vàng giải thích.
"Anh làm gì không cần thiết phải nói với tôi, chỉ cần anh biết vươn lên là được!", Vương Tuệ Lâm bĩu môi nói.
"Tôi sợ cô hiểu lầm!"
"Tôi hiểu lầm sao? Ha, tôi việc gì mà phải hiểu lầm chứ? Anh tưởng tôi sẽ ghen sao?", Vương Tuệ Lâm ra vẻ nực cười, nhưng mặt mũi thì bất giác đỏ ửng lên.
"Đúng vậy, chẳng phải chỉ biết chút y thuật thôi sao, có gì tốt chứ, có thể kiếm thêm được bao nhiêu tiền đây!", Điêu Ngọc Lan cũng khinh miệt bĩu môi nói.
Giang Thần không nói gì, bà mẹ vợ này quả thật ngoài tiền ra thì không còn biết gì nữa.
Có điều anh cũng chẳng bận tâm, anh nói với Vương Tuệ Lâm một tiếng rồi rời khỏi biệt thự.
"Anh Giang, anh đến rồi à!"
Giang Thần vừa đỗ xe trước của Linh Chi Đường thì Tần Tuyết đã vội vàng chạy ra đón.
"Bệnh nhân thế nào mà gấp gáp vậy?", Giang Thần nhíu mày hỏi.
"Anh Giang, không dám giấu diếm, bệnh nhân này thật ra là một trong những nhà tài trợ của Linh Chi Đường chúng tôi, ông ấy không chỉ là nhà tài trợ cho Linh Chi Đường, mà còn là nhà tài trợ cho rất nhiều phòng khám đông y khác ở hai thành phố Vân Sơn và Vân Hải. Ông ấy cũng sở hữu một vài bệnh viện, hơn nữa viện phí rất thấp, thậm chí còn tài trợ miễn phí cho một số hộ đặc biệt khó khăn, ông ấy là một nhà từ thiện chân chính! Cho nên tôi mới muốn xin anh giúp đỡ", Tần Tuyết gấp rút giải thích.
"Ồ? Vậy người mà cô nhắc tới này khá tốt đó chứ, tôi phải thử xem sao", Giang Thần gật đầu nói.
Ở thời đại tư bản hóa như hiện nay, quả thực đã không còn nhiều doanh nghiệp có thể đứng ra giúp đỡ người dân nữa rồi. Giang Thần đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú với người này.
Hai người cùng đi tới phòng khám đông y.
Lên đến tầng hai của phòng khám, một đám người đang không ngừng bàn bạc trong phòng bệnh lớn nhất, dường như đang thảo luận về bệnh tình của bệnh nhân thì phải.
Bệnh nhân được nhắc đến này là một người đàn ông nho nhã, mặc một bộ vest màu xanh thẫm, toàn thân toát lên khí chất phi phàm, chỉ có điều sắc mặt của người đàn ông lúc này có vẻ đang ốm yếu, thần sắc cũng tỏ ra mệt mỏi.
Nhưng cho dù như vậy thì ẩn dưới hai hàng lông mày dày dậm vẫn là một đôi mắt sáng ngời có thần, lúc này phảng phất như đang toát lên ánh sáng sắc bén.
Sau khi Tần Tuyết đưa Giang Thần vào xong thì ngồi sang một bên.
Những người có mặt đều là những tiền bối trong ngành y học đến từ các bệnh viện lớn khác nhau, thậm chí ông nội của cô ta cũng đang cùng thảo luận, cho nên lúc này đương nhiên cô ta không tiện đứng ra chen ngang ngắt lời được.
"Ông Viên, chúng tôi đã xem qua phim chụp X-quang của ông rồi, từ hình ảnh CT có thể thấy mức độ tắc động mạch đã rất nghiêm trọng rồi, hơn nữa còn phát triển rất nhanh, nếu như không làm phẫu thuật ngay thì e là có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào!"
Lúc này một vị bác sĩ đại diện cho tây y đứng ra nói.
Viên Chính Nam đan hai tay vào nhau đặt trên mặt bàn, hai hàng lông mày dày dậm nhíu chặt lại, nhìn xung quanh mấy vị bác sĩ tây y một lượt rồi nói: "Ý của các ông là tôi nhất định phải thực hiện cuộc phẫu thuật này sao?"
Thực ra trước đây cũng có người khuyên ông ta sớm làm phẫu thuật rồi, nhưng nếu như không thật sự cần thiết thì ông ta thực sự không muốn làm cuộc phẫu thuật này, dù sao với thân phận của ông ta thì không có nhiều thời gian nằm trên giường bệnh.
Vị bác sĩ đại diện cho tây y sắc mặt trịnh trọng gật đầu: "Ông Viên, trước đây ông đã từng bị nhồi máu não một lần rồi, mặc dù hiện giờ đã hồi phục không còn đáng lo ngại nữa, nhưng tai họa ngầm này giống như một quả bom hẹn giờ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Cho nên, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng tôi nhất trí khuyên ông nên sớm làm phẫu thuật đi!"
Những bác sĩ tây y khác cũng lần lượt gật đầu theo, những người này đều là những bác sĩ hàng đầu của Vân Sơn và Vân Hải, thậm chí còn có cả những chuyên gia được mời đến từ các tỉnh khác. Sau khi xem xong báo cáo kiểm tra, thái độ của bọn họ đều vô cùng thống nhất.
Tình hình của Viên Chính Nam bắt buộc phải phẫu thuật điều trị!
Chương : Thầy lang vườn
"Ông Tần, ông thấy thế nào?", Viên Chính Nam nhíu mày, sau đó quay sang nhìn một ông lão tóc hoa râm, sắc mặt hồng hào bên cạnh hỏi.
Ông lão này đương nhiên chính là chủ nhân của phòng khám Linh Chi Đường, ông nội của Tần Tuyết, Tần Chính.
Sở dĩ hôm nay Viên Chính Nam mời tất cả mọi người tới Linh Chi Đường chủ yếu là vì muốn nghe ý kiến của ông Tần bên phía đông y này thế nào. Dù sao Tần Chính cũng là nhân vật có uy tín nhất trong giới đông y ở hai thành phố Vân Sơn và Vân Hải. Nếu như ngay đến ông ta cũng nói phải làm phẫu thuật thì sợ là thật sự không còn cách nào khác nữa rồi!
Tần Chính từ đầu đến cuối chỉ nhíu mày, lúc này đột nhiên đặt tấm phim chụp trên tay xuống, thở dài nói: "Ông Viên, chứng tắc động mạch của ông quả thật đã phát triển rất nghiêm trọng rồi, không thể dùng đông y là có thể lập tức thuyên giảm được, cho nên làm phẫu thuật vẫn đảm bảo hơn!"
Lúc này Viên Chính Nam đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu như ngay đến ông Tần mà cũng nói như vậy thì xem ra thật sự phải làm phẫu thuật rồi.
"Được thôi, vậy tôi muốn hỏi nếu như làm phẫu thuật thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu?", Viên Chính Nam hỏi vị bác sĩ tây y vừa nãy.
Bác sĩ đại diện cho tây y hơi sững lại, giao lưu ánh mắt với những bác sĩ khác một lượt sau đó vẻ mặt có chút không tự nhiên nói: "Ông Viên, vị trí tắc động mạch này của ông có chút phức tạp, tiếp giáp với thân não, mức độ phẫu thuật rất khó. Hơn nữa, tình trạng huyết áp của ông rất không ổn định, cho nên tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật đại khái chỉ chừng ba mươi phần trăm!"
"Ba mươi phần trăm?", Viên Chính Nam sững sờ, sau đó cười khổ nghĩ thấp như vậy sao!
Ông ta vẫn còn đang trong những năm chính trực và sẵn sàng chiến đấu, còn chuẩn bị quyết đoán làm những việc đao to búa lớn trong sự nghiệp, tìm lại huy hoàng, không ngờ lại sắp phải chào sân sớm rồi sao?
Cả cuộc đời phấn đấu của ông ta, sự nghiệp có lớn lao hơn nữa thì cũng có tác dụng gì?
Có điều Viên Chính Nam có thể đi được đến vị trí ngày hôm nay thì tâm tính cũng đã khác người thường rồi, sau một lúc hoảng loạn ngắn ngủi, tâm trạng đã dần dần ổn định lại.
"Vậy thì chuẩn bị rồi nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật thôi!", Viên Chính Nam thở dài, bất đắc dĩ nói.
Đúng lúc này, Giang Thần đột nhiên đứng lên, nói với Viên Chính Nam: "Bệnh tình này của ông có thể không cần phẫu thuật!"
Giang Thần vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cùng nhìn anh.
Thực ra không ít người vừa nãy nhìn thấy Tần Tuyết dẫn người vào, nhưng những người có mặt ở đó đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong giới y học, ai đi để ý đến một người trẻ tuổi chứ?
Thế mà không ngờ người thanh niên này lại đột nhiên lên tiếng.
Hơn nữa mọi người vừa mới thảo luận xong Viên Chính Nam bắt buộc phải làm phẫu thuật thì người thanh niên này liền lên tiếng phủ định!
Sắc mặt Tần Tuyết cũng hơi ửng hồng, không ngờ Giang Thần lại lỗ mãng như vậy, cô ta vội vàng đứng lên, giới thiệu nói: "Các vị tiền bối, người này là bác sĩ Giang do cháu mời đến giúp đỡ, cũng là một cao thủ đông y. Hiện nay đang là bác sĩ cố vấn của phòng khám nhà cháu!"
"Bác sĩ cố vấn?"
Một người đàn ông mặt vuông chữ điền, bộ dạng học thức đại diện cho giới tây y nhướn mày, lạnh lùng nói: "Dám hỏi bác sĩ Giang đây tốt nghiệp trường nào? Xuất thân từ thế gia y học nào? Đã từng có bài luận văn học thuật nào được đăng tải trên các tạp chí y khoa chưa?"
Ba câu hỏi liên tiếp chất vấn Giang Thần.
Những người khác cũng cùng có biểu cảm khinh thường, rõ ràng trong giới y học điều được quan tâm nhất vẫn là lý lịch, một người có lai lịch không rõ thì có tư cách gì mà thảo luận về bệnh tình với bọn họ ở đây chứ.
Tần Chính cũng không kiềm chế được mà nhíu mày, hôm nay ông ta vừa về đã nghe được chuyện của Xuyên Ô.
Thiết nghĩ người thanh niên này đã giúp cháu gái của mình, vốn còn muốn gặp mặt cảm ơn, bàn luận về y thuật. Kết quả không ngờ vừa gặp mặt, đối phương lại nói ra những lời lẽ võ đoán như vậy, quả thực khiến ông ta vô cùng thất vọng.
Thậm chí ông ta còn nghi ngờ người thanh niên này giúp được cháu mình chẳng qua cũng chỉ là do ăn may mà thôi, thậm chí còn có khả năng là cháu gái ông ta đã thổi phồng anh lên.
"Tôi không tốt nghiệp từ trường nào cả, cũng không xuất thân từ thế gia đông y nào, càng không có bài luận băn học thuật nào hết, đông y là tôi tự học!", Giang Thần thản nhiên nói rồi đi lên.
Hóa ra là một tên thầy lang vườn sao?
Mọi người vừa nghe vậy thì đều không nhịn được lắc đầu bật cười, sự khinh thường trong ánh mắt càng rõ rệt hơn.