Chiến Thần Điện Hạ

chương 275-282

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Anh tặng quà gì?

Đã từng là bạn gái, hiện nay lại là em vợ, giọng nói này sao anh có thể không nhận ra được.

"Cô chắc chứ?", Giang Thần cười quái dị một tiếng, cố ý đổi sang giọng khác, cười như không cười hỏi.

Vương Tử Tình nao nao, cảm giác giọng nói có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, nhưng vẫn nói: "Đương nhiên, lẽ nào anh... không muốn sao?"

"Từ chối thì bất lịch sự!", Giang Thần cười rồi gật đầu.

Vương Tử Tình trong lòng vui mừng, thuận thế ôm lấy cánh tay của Giang Thần.

Hai người sóng vai đi vào bên trong, một đôi kim đồng ngọc nữ, quả thật khiến những ánh mắt xung quanh đều phải nổ đom đóm vì ghen tị, mà đúng lúc này, Viên Liên lại siết chặt nắm đấm đi lên trước, cản hai người lại.

"Anh bạn, quý cô này là tôi mời trước, mong anh hãy nhường lại cho tôi!"

Viên Liên hắn, là em trai ruột của cậu hai Viên, Viên Hoành. Người ở Vân Sơn gọi là 'cậu ba Viên'!

Người này lại dám cướp phụ nữ với hắn, quả thật là không biết sống chết!

"Anh mời người ta, người ta có đồng ý không?", Giang Thần lạnh lùng nói.

Viên Liên lại quay đầu hướng sang Vương Tử Tình, thản nhiên hỏi: "Quý cô này, nếu như hôm nay cô làm bạn nhảy của tôi, chiếc xe Ferrari đằng sau kia sẽ là của cô, điều kiện này cô thấy thế nào?"

Xôn xao!

Những người có mặt đều khiếp sợ, chiếc Ferrari đó có giá hơn mười triệu nhân dân tệ, làm bạn nhảy một đêm có thể có được hơn mười triệu tệ, vụ làm ăn này quả thật rất có lời.

Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nhìn về phía Vương Tử Tình, đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào chắc đều sẽ đồng ý nhỉ?

Vương Tử Tình tim đập thình thịch, nói không động lòng là giả.

Nhưng lúc này cũng hiểu ra, đối phương yêu cầu cô ta là bạn nhảy, e là còn có nhiều yêu cầu hơn, cô ta ở nhà họ Giang cũng không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không đồng ý.

"Xin lỗi anh, tôi vẫn chọn vị này làm bạn nhảy của tôi!", Vương Tử Tình vội vàng lắc đầu từ chối.

Viên Liên sững sờ chốc lát, không ngờ đối phương lại từ chối, sắc mặt bên dưới mặt nạ lập tức trở nên có chút khó coi, liền bước lên túm lấy cánh tay của Vương Tử Tình nói: "Quý cô, nếu như cô cảm thấy một chiếc Ferrari vẫn không đủ thì chúng ta có thể tiếp tục đàm phán, chưa gì đã vội từ chối như vậy, cô sẽ phải hối hận đó!"

"Anh này, chúng ta đều là những người có thân phận, mong anh tự trọng một chút!", Vương Tử Tình vội vàng hất tay hắn ra, sợ hãi lùi về sau một bước, cảm thấy người này quá ngông cuồng rồi.

Thế nhưng lại không ngờ, Viên Liên lại bước lên trước một bước, lại vươn tay ra, lạnh lùng nói: "Quý cô, cả Vân Sơn này chưa có ai dám từ chối tôi! Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn..."

Còn chưa nói xong, một bàn tay to lớn đã khóa chặt bả vai của hắn.

"Ôn con, mẹ kiếp mày muốn chết à?", Viên Liên trợn mắt nhìn Giang Thần.

Cho dù đối phương lái Bugatti đến thì hắn cũng không coi ra gì, dù sao một chiếc xe cũng không thể hiện được địa vị.

Người có tiền thì nhiều, nhưng cậu ba Viên hắn cả Vân Sơn chỉ có một.

Chỉ cần dựa vào thân phận của hắn, đối phương e là cũng sợ đến mức quỳ sụp xuống!

"Xin lỗi, quý cô này đã nói rồi, chọn tôi làm bạn nhảy, anh vẫn nên tìm người khác đi!"

Giang Thần thu tay về, trực tiếp đẩy Viên Liên ra.

"Mày!"

"Chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này, quản gia quản lý biệt thực đột nhiên đi tới, lạnh lùng nói: "Cô Viên đã dặn dò, hôm nay là vũ hội mặt nạ, mọi người đều bình đẳng như nhau, bất luận cao thấp sang hèn, đều có thể tự mình lựa chọn bạn nhảy, mong anh đừng phá vỡ quy tắc của cô Viên!"

Viên Liên sững người, mặc dù dựa trên vai vế thì hắn là chú của Viên Vũ Nhiên, nhưng đó cũng là họ hàng xa bắn đại bác cũng chưa tới, cho dù có gặp mặt thì cũng phải cung kính gọi người ta một tiếng cô chủ, lúc này đương nhiên là không dám kiêu căng nữa.

"Được, tôi nể mặt cô chủ!"

Viên Liên cười khẩy một tiếng, nhìn Giang Thần nói: "Oắt con, tao nhớ mày rồi đó!"

Nói xong liền xoay người đi vào trong biệt thự!

"Hừ, cái thứ gì không biết, không có tố chất!", Vương Tử Tình hừ một tiếng, tiếp tục ôm cánh tay Giang Thần nói: "Soái ca, chúng ta cũng vào thôi!"

"Được!"

Giang Thần gật đầu, rồi cùng Vương Tử Tình đi vào trong.

Lúc này bên trong sân đã được bố trí thành một hội trường khiêu vũ, ở giữa là sàn nhảy khổng lồ, bên cạnh là từng bàn đồ âu chỉnh tề, bên trên khăn trải bàn màu trắng cơ man nào là các loại đồ ăn ngon rượu ngon.

Ở vị trí cửa vào, còn có một chiếc bàn lớn, bên trên để các loại quà tặng, Maxpro bản mới nhất, Ipad, túi hiệu, nước hoa hàng hiệu, cái gì cũng có.

Quả thực là sắp gần như một triển lãm đồ hiệu rồi.

Mọi người vừa vào cửa đều phải đặt quà ở trên mặt bàn này trước.

Giang Thần và Vương Tử Tình vừa đi tới bên này thì lại gặp Viên Liên.

"Không biết anh tặng cô chủ Viên quà gì?", Viên Liên vẻ mặt khiêu khích, đồng thời đặt một hộp quà bằng da vô cùng tinh xảo trên mặt bàn, thuận tay mở ra.

Lúc này, một chiếc đồng hồ đeo tay màu vàng hồng được nạm kim cương đập vào mắt mọi người.

"Wow, dòng Omega Diffey, chiếc đồng hồ này ít nhất cũng phải có giá từ một triệu tệ trở nhỉ?"

"Ít nhất cũng từ một triệu năm trăm ngàn tệ trở lên!"

"Đây là món quà đắt tiền nhất trong những món quà ở đây? Vị soái ca này quả thật là tài khí dồi dào mà!"

Mọi người xung quanh đều xôn xao bàn tán, ngay đến Vương Tử Tình cũng không nhịn được mà sáng mắt lên, chiếc đồng hồ đắt tiền này e là bất cứ người phụ nữ nào cũng không kiềm lòng được.

"Sao hả, không phải ngay đến quà anh cũng không mang mà đến ăn uống miễn phí đó chứ?", Viên Liên thấy Giang Thần không có động thái gì, lại không nhịn được mà châm chọc nói.

Hơn nữa còn cố ý nói thật lớn lên, khiến toàn hội trường đều đổ dồn sự chú ý qua.

Chương : Tôi chính là quà

Từ giọng nói của Viên Liên, mọi người đều nhìn Giang Thần bằng ánh mắt xem thường.

Mặc dù quà đều không ghi tên, nhưng những người tới tham dự buổi tiệc khiêu vũ này có thận phận gì?

Ngay đến quà cũng không mang mà tới ăn uống miễn phí, quả thật là không có tố chất rồi!

Lúc này, ngay đến Vương Tử Tình bên cạnh sắc mặt cũng lập tức trở nên xấu hổ, mặc dù có mặt nạ che đi, nhưng lúc này cảm giác như bị lột ra, trên mặt như có ngọn lửa cháy phừng phừng.

"Người đẹp, có phải đã hối hận rồi không?", Viên Liên nhếch mép cười nói.

"Nếu như bây giờ cô chọn lại làm bạn nhảy của tôi thì vẫn còn kịp đó!"

"Cô nhìn tên này đi, ngay đến quà cũng không có, đoán chừng chiếc xe Bugatti kia của anh ta cũng là đồ đi thuê thôi, cô sợ là bị người ta lừa rồi!"

Nghe vậy, Vương Tử Tình bất giác buông cánh tay Giang Thần ra, vội vàng lùi về sau một bước.

Vốn còn tưởng là thiếu gia nhà hào môn nào.

Nhưng trước mặt bao người, anh lại không có món quà gì.

Đúng là mất mặt quá!

"Đây là ai vậy, đến tham dự tiệc mà cũng không chuẩn bị quà sao?"

"Đúng là xã hội rộng lớn loại người nào cũng có, ở đây mà cũng có người tới trà trộn vào ăn vụng uống trộm được!"

Đúng lúc này lại có hai người đàn ông từ bên ngoài đi vào trong sân, đến gần phía tước, đứng kề vai một chỗ với Viên Liên.

Hai người này, một người đeo mặt nạ màu tím, một người lại đeo mặt nạ màu vàng, đều mặc trang phục trông rất đắt tiền, khí chất cực kỳ xuất chúng.

Người đàn ông đeo mặt nạ màu tím có chút đặc biệt hơn, lúc này cánh tay còn đang được băng bó bằng băng gạc trong bệnh viện hay dùng.

Cả hai người đều rất kiêu ngạo, ăn nói cực kỳ ra vẻ lên mặt nạt người.

Cùng lúc hai người đều đặt quà của mình lên mặt bàn.

"Wow, túi da cá sấu bạch tạng của Hermes, trị giá hàng triệu tệ ấy nhỉ?"

"Còn chai nước hoa này, là dòng Chanel Charm Blue! Chai này được đặt riêng trên toàn cầu đúng không? Có tiền cũng không mua được!"

Ở đó không thiếu mấy cô gái am hiểu về hàng hiệu, nhìn thấy hai món quà này thì đều rú lên.

Trống ngực cứ gọi là đập thình thịch!

Cả Vân Sơn, ai có được thể diện lớn như vậy, chỉ trong một buổi tiệc sinh nhật thôi đã nhận được bao nhiêu là quà có giá trị như vậy!

Quả thật là ngưỡng mộ cô Viên chết mất!

Liên tiếp ba ông lớn nữa cũng tặng quà quý giá, lúc này Giang Thần lại càng bối rối hơn.

Hiện trường không ít người không nhịn được mà thì thầm bàn tán, đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, thật sự không biết vì sao loại người này lại có thể trà trộn vào được.

Tưởng ăn vận vào là có thể tới tham dự được những bữa tiệc hội tụ những thượng lưu đẳng cấp nhất ở Vân Sơn này sao?

Quả thật là bọ hung lên đường lớn, mạo danh xe jeep nhỏ!

"Này, nếu như là một kẻ nghèo hèn thì tôi khuyên anh mau chóng rời khỏi đây đi, muốn tới những nơi thế này để ngắm gái, anh phải có thực lực!"

Viên Liên mỉa mai nói, rồi bước lên trước một bước kéo Vương Tử Tình qua, thuận thế ôm lấy eo cô ta, bày ra vẻ mặt khiêu khích.

Lúc này Vương Tử Tình chỉ nhíu mày, nhưng cũng không phản đối, dù sao vừa nãy mọi người đều cho rằng cô ta là bạn nhảy của người đàn ông đeo mặt nạ màu đen này, lúc này vừa hay nhân cơ hội này để cắt đứt quan hệ với anh.

Đồng thời cũng không nhịn được mà ném cho Giang Thần một ánh nhìn chán ghét.

Không có tiền thì không có tiền thôi!

Nhất định phải giả vờ làm người có tiền làm gì, hại bà đây cùng mất mặt với anh!

"Bảo vệ đâu, người này rốt cuộc có vé mời hay không, các anh mau tới kiểm tra đi, nếu như không có thì lập tức đuổi anh ta ra ngoài, đừng để ảnh hưởng đến tiệc khiêu vũ của cô chủ Vũ Nhiên!"

Người lên tiếng là người đàn ông đeo mặt nạ màu tím, giọng nói cao ngạo ngang ngược, trực tiếp sai bảo vệ đuổi người đi.

"Đúng, nếu như không có vé mời thì mau đuổi anh ta cút đi, lát nữa tôi còn phải mời cô Viên khiêu vũ, tư thế khiêu vũ duyên dáng của cô Viên sao có thể để loại người đáng khinh này chiêm ngưỡng được chứ!"

Người đàn ông đeo mặt nạ màu vàng cũng không nhịn được mà cười khẩy, ngữ khí tràn ngập sự khinh thường. Hôm nay hắn đến là vì muốn theo đuổi Viên Vũ Nhiên, không muốn để sự tồn tại của người này phá hoại bầu không khí.

Hai người đàn ông này vừa lên tiếng thì mọi người xung quanh ánh mắt cũng lóe lên, bao gồm cả Viên Liên, thực ra không ít người đã lờ mờ nhận ra rồi.

Mặc dù là vũ hội mặt nạ, nhưng một vài thiếu gia hào môn đẳng cấp ở Vân Sơn nhấc tay nhấc chân cũng có đặc điểm riêng, đương nhiên sẽ có người nhận ra họ.

Mà hai người đứng bên cạnh Viên Liên cũng quả thực không phải người bình thường.

Người đàn ông đeo mặt nạ màu tím tay đang băng bó, đương nhiên chính là Chu Thương, Chu Thái Bảo!

Còn người đàn ông đeo mặt nạ màu vàng lại là cậu chủ thứ ba nhà họ Triệu, Triệu Kiên!

Viên Liên, Chu Thương, Triệu Kiên ba người này bình thường là đám bạn ăn chơi với nhau, nên sau khi Chu Thương và Triệu Kiên tới ắt sẽ hùa cùng Viên Liên châm chọc Giang Thần rồi.

Lúc này, Giang Thần cũng nhận ra thân phận của Chu Thương, dù sao vết băng bó trên tay của đối phương diễn cũng tốt quá.

Cộng thêm vừa nghe giọng nói của đối phương là đã nhận ra ngay rồi.

Chẳng phải chính là đứa con ngu ngốc của Chu Thiên Vượng sao!

Lúc này Giang Thần cũng vẫn chưa vạch trần thân phận của đối phương, chỉ thản nhiên mở miệng nói: "Nếu đã đến tham gia tiệc, tôi đương nhiên có đem theo quà tới!"

"Ồ? Anh mang quà gì tới? Này ranh con, không phải anh nghĩ chúng tôi đều mù hết đấy chứ?"

Triệu Kiên không nhịn được cười khẩy một tiếng rồi trêu tức nói: "Quà đâu, anh mang ra đây xem nào?"

"Đúng vậy, mang ra đây cho mọi người cùng xem, anh còn lái cả Bugatti đến, rốt cuộc có thể tặng cô Viên bảo bối gì?", Viên Liên châm biếm cười nói.

Chu Thương cũng cười khẩy lắc đầu: "Oắt con, không mang quà tới thì tôi, hà tất gì phải phông bạt thế, dù sao bây giờ anh cũng đang đeo mặt nạ, cũng không sợ mất mặt, giờ cút đi vẫn còn kịp đó!"

Giang Thần lắc đầu, thản nhiên nói: "Tôi quả thật có mang quà theo, quà của tôi, chính là bản thân tôi!"

Chương : Kim đồng ngọc nữ

Ha?

Chính bản thân?

Tất cả mọi người đều ngẩn người, sau đó cười phá lên.

Chuyện này đúng là quá nực cười đi?

Dám nói món quà mình đem tới chính là bản thân?

“Tên nhãi, anh bị ngu chắc? Anh tưởng bản thân là ai? Tiểu thịt tươi à? Lưu Hạo Nhiên, hay là Bành Vu Yến?”, Viên Liên bật cười móc mỉa.

Triệu Kiên lắc đầu, vẻ mặt hết cách, nói: “Còn tự coi mình là quà, thật sự quá nực cười! Cũng không hiểu loại người như anh làm sao mà chà trộn vào đây được!”

“Bảo vệ, bảo vệ đâu, sao còn chưa ra đây, mau đuổi thằng điên này ra ngoài!”, Chu Thương gọi với ra ngoài.

Đám đông tức thì cười nhạo, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường!

Sao lại có thể loại không biết xấu hổ này, đúng là mặt dày cực điểm!

“Ai nói anh ấy không đem quà tới?”, một bóng người yêu kiều đột nhiên xuất hiện ở bậc thềm biệt thự.

Phụt!

Ánh đèn rọi xuống.

Dưới ánh đèn, cô gái mặc bộ váy dạ hội màu xanh lam, trên mặt đeo mặt nạ, thân hình thướt tha, chiếc cổ thon dài trắng ngần như một chú thiên nga, chầm chậm bước xuống bậc thềm.

Cô gái xinh đẹp tuyệt trần, duyên dáng lại tự tin.

Cô ta vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Mặc dù đang đeo mặt nạ, nhưng chỉ cần nhìn tư thái và khí chất này, đã đủ ‘knock out’ tất cả các cô chủ quý tộc ở đây!

“Đó là cô chủ Viên!”

“Cô chủ Vũ Nhiên xuất hiện rồi!”

Viên Vũ Nhiên cất từng bước xuống, đám đông nhao nhao lao lên, vô số người con trai hướng ánh mắt khao khát về phía cô ta, dường như chỉ cần được cô chủ Viên nhìn một cái đã là phúc phận trời ban!

Dù sao, cô ta cũng là con gái duy nhất của Viên Chính Nam – cô chủ gia tộc giàu có nhất Vân Sơn.

Dưới ánh mắt chăm chú của đám đông, Viên Vũ Nhiên bước xuống trước mặt Giang Thần, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười ngọt ngào: “Anh Giang, sự có mặt của anh chính là món quà lớn nhất trong ngày sinh nhật hôm nay!”

Cái gì?

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, tưởng bản thân nghe nhầm.

Viên Vũ Nhiên vừa nói, món quà lớn nhất nhận được hôm nay, chính là sự có mặt của người thanh niên này?

Viên Liên hóa đá tại chỗ, có cảm giác như tư duy của mình ngừng hoạt động.

Chuyện quái gì đây?

Cô ‘cháu gái lớn’ của hắn ta quen biết tên nhãi này, hơn nữa hình như còn rất thân thiết?

Chu Thương và Triệu Kiên cũng ngẩn ra, dáng vẻ không thể tin nổi.

Sau đó Triệu Kiên liền đen mặt!

Người này là ai?

Viên Vũ Nhiên quen lúc nào? Sao lại quen?

Anh ta trước giờ luôn theo đuổi Viên Vũ Nhiên, cô ta có mấy người bạn, hay giao thiệp với ai, anh ta đều nắm trong lòng bàn tay!

Còn nữa, theo hiểu biết của anh ta về Viên Vũ Nhiên, cô ta chưa bao giờ bày ra dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào như vậy với đám con trai cùng trang lứa bao giờ!

Cảm giác uy hiếp trước giờ chưa từng có chợt dâng lên mãnh liệt.

Đám đông nín bặt, không ai dám chỉ trích Giang Thần nữa.

Bởi vì ai cũng nhận ra, quan hệ của Viên Vũ Nhiên với người thanh niên đeo mặt nạ đen không tầm thường!

Có vài người còn âm thầm đoán ra thân phận của người này.

Vương Tử Tình run lên, vừa rồi, cô ta đã nghe thấy Viên Vũ Nhiên gọi ‘Anh Giang’!

Người này… Họ Giang?

Không!

Không thể nào, tuyệt đối không phải anh ta!

Vương Tử Tình mãnh liệt lắc đầu, dập tắt suy đoán của bản thân.

Giang Thần là người như nào cô ta rõ như ban ngày, đó là một tên vô dụng, đến một bộ vest thương hiệu cũng chưa mặc bao giờ, làm sao có được tư thái ưu nhã đó mà xuất hiện tại đây cơ chứ!

Tiếng nhạc đột nhiên cất lên, bài nhạc khiêu vũ vừa bắt đầu, Viên Vũ Nhiên bất chợt đưa tay về phía Giang Thần, tao nhã nói: “Anh Giang, em có thể mời anh nhảy một điệu không?”

“Đương nhiên!”, Giang Thần mỉm cười đáp, cầm tay đối phương đặt lên vai mình, hai người đu đưa theo điệu nhạc, tiến đến trung tâm sàn nhảy.

Dưới sự theo dõi của mọi người, hai người biểu diễn một điệu tango, vừa uyển chuyển lại không hề mất đi sự hưng phấn.

Bước chân hai người lưu loát như nước chảy, mỗi bước đều chuẩn như ‘sách giáo khoa’, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

Quả thật giống như đôi kim đồng ngọc nữ, khiến biết bao người tròn mắt ngưỡng mộ!

Có vài người còn rút điện thoại ra để quay douyin!

Ba người Viên Liên sắc mặt sa sầm, đặc biệt là Triệu Kiên, hai mắt anh ta như bốc cháy đến nơi.

Để theo đuổi Viên Vũ Nhiên, anh ta đã hao tổn biết bao tâm tư, thậm chí còn lập lời thề nếu không phải Viên Vũ Nhiên thì không cưới.

Không ngờ Viên Vũ Nhiên lúc này lại đang khiêu vũ cùng một người đàn ông khác?

Dòng máu nóng xộc thẳng lên não anh ta!

“Con mẹ nó, đợi lát nữa tiệc khiêu vũ kết thúc, anh đây nhất định sẽ cho tên khốn kia biết mặt!”, Triệu Kiên nhìn chòng chọc về phía hai người, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.

“Cậu ba, cả tôi nữa!”, Viên Liên híp mắt thâm hiểm nói.

Tên khốn đó đúng là quá ngạo mạn.

Vừa bước vào đã làm xấu mặt ‘ông ba’ đây.

Tuyệt đối không thể tha thứ!

“Ha ha, chuyện như này sao có thể thiếu tôi được, tôi tham gia cùng mọi người!”, Chu Thương cười lạnh nói.

Ba người đều rút điện thoại ra chuẩn bị gọi người tới.

Không ít người xung quanh thấy vậy, chỉ đành lắc đầu, dù người thanh niên đeo mặt nạ đen kia là ai, thì cũng đã đắc tội với ‘ba ông lớn’ rồi.

Chương : Hôn rồi

“Anh Giang, anh đỉnh thật, anh khiêu vũ giỏi quá luôn!”

Nhạc đã được đổi thành một điệu valse, Viên Vũ Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Thần.

Dưới lớp mặt nạ, gương mặt ửng hồng.

Sau hai điệu khiêu vũ, cô ta cảm thấy Giang Thần nhảy cực kỳ điêu luyện, thậm chí còn giỏi hơn cô ta.

Giang Thần chỉ mỉm cười đáp: “Cũng tạm thôi, lúc ở trong đội ngũ từng học một chút!”

“Phải rồi, sao em nhận ra anh thế?”, Giang Thần cực kỳ tò mò, dù sao hai người cũng mới gặp vài lần, anh lại đang đeo mặt nạ, không biết sao cô bé này lại nhận ra được.

Viên Vũ Nhiên mím môi, ánh mắt long lanh đáp: “Những người kia, nói là đến chúc mừng sinh nhật em, thực ra là muốn tới nịnh bợ nhà họ Viên, chỉ có Anh Giang đến tay không, đương nhiên em sẽ nhận ra anh rồi!”

“Hơ…”, Giang Thần có chút ngại ngùng.

Biết cách nói móc ghê!

Thực ra không phải anh không định tặng quà, chỉ là cả buổi chiều bận giúp bà xã dọn dẹp nhà cửa, hai người ăn cơm xong thì trời đã tối, với lại trước mặt bà xã cũng không tiện nói là đi chuẩn bị quà cho cô gái khác.

Thế là đành bỏ qua việc này.

“Ha ha, Anh Giang, anh đừng hiểu nhầm, em đang khen anh mà, em đã nói rồi, anh đến đây là món quà lớn nhất của em!”, Viên Vũ Nhiên nói xong, ánh mắt bất giác liếc qua Triệu Kiên ở phía xa.

Lúc này Triệu Kiên đang hằm hằm nhìn về phía hai người, trong mắt tràn ngập tức giận, hận không thể băm vằm Giang Thần.

Giang Thần không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của Viên Vũ Nhiên, cười như không, nói: “Cô nhóc này, gọi anh tới đây là để giúp dằn mặt phải không?”

Viên Vũ Nhiên xấu hổ, hết cách nói: “Anh ta là Triệu Kiên, cậu ba một trong ba gia tộc lớn nhất, em đã nói rõ với anh ta rồi, nhưng anh ta cứ lằng nhằng, thậm chí còn làm phiền bạn bè của em, đúng là khiến người ta ghét bỏ mà! Em làm như này cũng là để anh ta hoàn toàn từ bỏ!”

“Khiêu vũ thôi cũng khiến người ta từ bỏ được?”, Giang Thần lắc đầu, thầm nghĩ cô gái này nghĩ đơn giản quá.

“Em biết chứ, cho nên Anh Giang phải phối hợp với em một chút!”, một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Viên Vũ Nhiên.

“Sao cơ…”

Còn chưa nói xong, Viên Vũ Nhiên đã kiễng chân, rướn người áp sát mặt vào mặt anh.

Trông vậy, đám đông đều chết sững.

Chuyện gì đây?

Hôn rồi đấy à?

Cô chủ Viên hôn Giang Thần rồi!

Hai người vốn là tâm điểm của bữa tiệc, mỗi một hành động đều được mọi người dõi theo.

Hành động thân mật như vậy đương nhiên đã bị tất cả nhìn thấy rõ ràng.

Ai nấy đều cảm thấy có gì đó vô thực ở đây.

Cô chủ Viên nổi tiếng dè dặt cẩn trọng, trước giờ chưa từng đưa đẩy với bất kỳ người con trai nào, không ngờ hôm nay lại chủ động mời người ta khiêu vũ, đã vậy còn hôn đối phương!

Đây đúng là tin tức động trời!

Còn Triệu Kiên lúc này hệt như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cảnh tượng thân mật hồi nãy không ngừng xuất hiện trong đầu anh ta, mỗi lần đều như chớp giật!

Anh ta tức thì định xông đến trung tâm sàn nhảy, Viên Liên và Chu Thương vội vàng lao tới kéo lại.

“Triệu Kiên, đừng hấp tấp!”, Viên Liên có chút lo lắng, sợ tên này sẽ làm ra điều gì bồng bột.

“Đây là tiệc khiêu vũ của cô chủ Viên, nếu gây ra chuyện gì thì khó mà ăn nói với ông Viên lắm!”

Chu Thương lạnh lẽo nhìn Giang Thần, nói: “Đợi lát nữa ra ngoài, chúng ta sẽ cho anh ta biết tay cũng không muộn!”

Lúc này Triệu Kiên mới tỉnh táo lại một chút, nhưng cả người vẫn không kìm được run lên, anh ta siết chặt nắm đấm, ánh mắt đỏ lừ, nghiến răng nói: “Được, vốn tôi chỉnh định phế anh ta, nhưng bây giờ, tôi muốn thiến sống, sau đó ném anh ta xuống sông!”

Dứt lời, ánh mắt anh ta trở nên tàn độc vô cùng!

Viên Vũ Nhiên có thể nói là ‘ổ mìn’ trên người anh ta, mấy người trước đây từng theo đuổi cô ta, đa phần đều bị đánh cho tàn phế, trong mắt anh ta, Giang Thần chắc chắn cũng sẽ có cái kết như vậy!

Phía này, Viên Vũ Nhiên bật cười khúc khích, nói: “Trông bộ dạng hình như anh ta rất tức giận, Anh Giang, anh phải cẩn thận đó nha!”

“Cô nhóc này!”, Giang Thần bất lực lắc đầu, cô gái này đúng là quỷ lém lỉnh, chưa gì đã lợi dụng anh xong rồi.

“Anh Giang, lát nữa tiệc khiêu vũ kết thúc, anh hãy ra ngoài bằng cửa sau, có thể dùng xe em để về! Dù sao hôm nay mọi người đều đeo mặt nạ, anh ta cũng không biết anh là ai, sẽ không kiếm anh gây chuyện đâu!”, Viên Vũ Nhiên vừa nói vừa khẽ đưa một chùm chìa khóa vào trong túi Giang Thần.

Cô ta biết rõ Triệu Kiên là kẻ tàn ác đến mức nào.

Mặc dù Giang Thần là cao thủ võ thuật, nhưng Viên Vũ Nhiên vẫn có chút lo lắng.

Đó là lý do cô ta ra yêu cầu đeo mặt nạ trong buổi tiệc hôm nay, cô ta cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Giang Thần.

Chương : Phế vật

“Không cần!”, Giang Thần lấy chìa khóa ra trả cho Viên Vũ Nhiên, cười nói: “Chỉ là nhà họ Triệu bé nhỏ thôi, không là gì với anh đâu! Nếu anh ta còn dám gây phiền phức cho em, em cứ nói với anh, anh giúp em chỉnh đốn!”

Viên Vũ Nhiên ngây người, sau đó liền cảm thấy ấm áp trong lòng, nở nụ cười duyên dáng nói: “Được thôi, Anh Giang, đây là anh nói đấy nhé! Anh tuyệt đối không được nuốt lời!”

“Yên tâm đi!”

Tiệc khiêu vũ kết thúc, hội trường vãn dần, Viên Vũ Nhiên nói vài câu với Giang Thần rồi quay lại biệt thự thay quần áo.

Ba người Viên Liên cũng không vội xông tới gây sự ngay, bọn chúng đã sắp xếp đâu ra đấy, trong mắt bọn chúng, giờ Giang Thần chỉ như con cá nằm trên thớt.

“Giang… Anh Giang?”, Vương Tử Tình đột nhiên tiến tới, ngập ngừng chào hỏi.

Dù gì trước đó cũng là cô ta chủ động bỏ rơi bạn nhảy, nên giờ ít nhiều cũng có chút hợm hĩnh.

Thế nhưng đối phương lại có quan hệ với Viên Vũ Nhiên, vậy thân phận chắc chắn không tầm thường, cho nên cô ta muốn tạo ấn tượng tốt.

“Chuyện gì?”, Giang Thần giễu nhạo.

Vương Tử Tình vừa nói vừa nâng ly rượu vang lên: “Không có gì, xin hỏi anh Giang, nhà anh kinh doanh gì thế? Biết đâu sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác!”

Giang Thần không từ chối, đón lấy ly rượu, nhàn nhạt đáp: “Đạn dược!”

Đạn dược?

Vương Tử Tình sững sờ, xung quanh không ít người nghe thấy đều không nén nổi kinh ngạc.

Cái tên này, đùa gì thế?

Dám nhận mình kinh doanh đạn dược?

Vốn định lân la làm quen, giờ phải tránh xa mấy chục mét mất!

Không chơi được, không chơi được!

Còn tưởng là cậu chủ gia tộc nào, không ngờ lại là một tên khùng!

Vương Tử Tình cũng câm nín không biết nói gì.

Cô ta đành ngó ngang ngó dọc, vờ như đang tìm gì đó.

Giang Thần bất ngờ hỏi: “Thưa cô, cô đang tìm ai à?”

Vương Tử Tình gật đầu: “Đang tìm một tên phế vật!”

“Ồ? Phế vật như nào?”, Giang Thần không nhịn được hỏi lại.

Vương Tử Tình chợt nhếch mép, nói: “Tóm lại là không hề ăn nhập với không khí ở đây, không khác gì tên ăn mày trên phố là mấy! Ước chừng cũng chẳng có cô gái nào chịu làm bạn nhảy của anh ta, chỉ có thể tới đây ăn hôi mà thôi!”

“Vậy thì đúng là phế vật thật!”, Giang Thần gật đầu, vô cùng đồng tình.

“Lại chả vậy! Không hiểu chị gái tôi nghĩ sao lại gả cho loại người rách nát như thế!”, Vương Tử Tình lắc đầu khinh miệt nói: “Thực ra trước đây anh ta cũng là cậu chủ nhà giàu có, chỉ có điều gia đình sa sút, về sau nhập ngũ rồi!”

“Anh cảm thấy vào quân đội thì làm được tích sự gì? Nghe nói mấy năm nay đến cái quân hàm cũng chẳng có! Cái thứ vô dụng đó, sớm muộn tôi cũng phải khuyên chị gái ly hôn!”

Vương Tử Tình vừa nhắc đến chủ đề này liền nói không ngừng, dù sao cũng đang đeo mặt nạ, không ai biết ai, cô ta thao thao bất tuyệt: “May là tôi đã sớm bỏ anh ta, anh không biết đâu, năm xưa lúc anh ta đem theo người bố sắp chết của anh ta tới nhà chúng tôi cầu xin tôi, quỳ ở dưới đất, hệt như một con chó vậy, còn bị người ta ném vào hồ nước...”

Bốp!

Chưa dứt lời thì ly rượu trong tay Giang Thần chợt vỡ vụn, rượu vang bắn tung tóe, Vương Tử Tình hét lên một tiếng, vội vàng né đi.

“Anh, anh bị điên à?”, cô ta nhìn chiếc váy bị vấy bẩn của mình, lớn tiếng hét.

“Cô Vương, đã có ai dạy cô, trên đời này không có cao thấp quý hèn, cao quý không phải ở thân thế con người, mà là đức tính bên trong!”, Giang Thần quay người, nhìn chằm chằm Vương Tử Tình, lạnh lùng nói.

Anh bất giác dùng giọng nói thật của mình!

Cái chết của bố anh, nỗi đau xót tận tâm can! Vậy mà nói ra từ miệng Vương Tử Tình lại đầy châm biếm coi khinh!

Đổi lại là người khác, thì ly rượu này đã cắm thẳng vào cổ họng!

“Anh, anh là Giang Thần, anh thực sự tới dự tiệc?”, Vương Tử Tình trợn tròn mắt kinh hoàng.

Vốn cô ta đã có chút hoài nghi.

Lúc này sao còn không nhận ra cơ chứ!

Người trở thành tâm điểm chú ý ngày hôm nay, người đã hôn cô chủ Viên là anh rể phế vật của cô ta?

“Chuyện của tôi và chị gái cô, tốt nhất cô bớt chen vào, nếu không đừng trách tôi trở mặt vô tình!”

Giang Thần lạnh giọng cảnh cáo, vứt nửa chiếc ly vỡ xuống, sau đó bước nhanh rời đi.

Vương Tử Tình bị anh dọa cho ngây ngốc, hồi lâu vẫn không nói được gì, tim cô ta đập mạnh, chỉ có thể cố gắng hít thở.

Mà sự việc này đương nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người, ba người Viên Liên mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Giang Thần rời khỏi buổi tiệc, bọn chúng vội vàng đặt ly rượu xuống, cười nham hiểm, đi theo sau anh.

Chương : Người đâu rồi?

Chiếc Bugatti lao như bay trên đường quốc lộ vùng ngoại ô.

Đồng không mông quạnh.

Nhưng lúc này, đột nhiên ba tiếng gầm rú như sư tử rống đuổi theo chiếc Bugatti.

Một chiếc Ferrari màu đỏ, một chiếc Mclaren và một chiếc Lamborghini.

Giang Thần nhìn qua gương chiếu hậu, anh cười nhạt rồi chậm rãi nhấn chân ga, chiếc Bugatti rú lên rồi tăng tốc bỏ xa ba chiếc xe lại phía sau.

Đúng lúc này ở đường rẽ phía trước, ầm ầm ầm!

Đột nhiên một dàn đèn xe sáng trưng lên, một dàn xe hội tụ lại một chỗ chặn chiếc Bugatti lại.

Ngay lúc này, bên cạnh đoàn xe toàn bộ đều là đàn ông mặc vest đeo kính dâm, ước chừng khoảng mấy chục người, rõ ràng là nhận được mệnh lệnh chặn chiếc Bugatti lại ở đây!

Giang Thần nhíu mày, từ từ cho chiếc xe dừng lại.

Đúng lúc này, ba chiếc xe thể thao phía sau cũng đuổi tới, ba người Viên Liên xuống xe.

Ba người lúc này đều đã tháo mặt nạ xuống rồi, đi về phía chiếc Bugatti.

"Oắt con, Bugatti rất trâu bò đúng không? Chạy nhanh lắm đúng không?"

Triệu Kiên cười khẩy một tiếng rồi gõ vào cửa kính xe hét lên: "Oắt con, lập tức cút xuống xe cho tao!"

"Mẹ kiếp, kêu mày xuống xe, có nghe thấy không hả? Có tin tao đốt xe của mày không!", Chu Thương nổi cơn điên móc chiếc bật lửa zippo ra.

Viên Liên vội vàng ngăn anh ta lại, nheo mắt nhìn Giang Thần nói: "Anh bạn, đã đến lúc này rồi, mặt nạ cũng đã tháo xuống rồi, để anh em chúng ta làm quen chút đi, để xem anh rốt cuộc là thần thánh phương nào!"

Thực ra Viên Liên có chút kiêng dè, dù sao người này cũng có quen biết với Viên Vũ Nhiên, nếu như thật sự là người gì đó của nhà họ Viên thì e là không hay rồi!

"Tôi không tháo mặt nạ là vì tốt cho các anh!"

Giang Thần không nhịn được mà lắc đầu, rồi thản nhiên nói: "Nếu như các anh nhìn thấy mặt tôi thì e là gặp đen đủi đấy!"

"Ha ha?"

"Oắt con, vẫn còn ngông cuồng?"

Chu Thương cười tức giận, rồi lạnh lùng nói: "Vậy mày tháo mặt nạ xuống cho bọn tao nhìn đi, xem mày rốt cuộc có tư cách ngông cuồng hay không!"

"Ranh con, mày đừng phí lời như vậy nữa, nếu như bây giờ mày xuống xe quỳ xuống xuống xin tha mạng, tự phế hai chân, rồi thề sẽ không qua lại với Viên Vũ Nhiên nữa, có lẽ tao có thể tha cho mày một mạng!", Triệu Kiên lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn. Nếu như đối phương không làm theo thì cho dù có là thiên vương lão tử, hắn cũng phải diệt trừ hậu họa!

"Anh bạn, đã đến nước này rồi, anh nghĩ anh còn tư cách huênh hoang với chúng tôi sao?"

Viên Liên đột nhiên cười khẩy, ánh mắt khinh miệt, chỉ xung quanh nói: “Nơi này đồng không mông quạnh, cho dù anh có bối cảnh thông thiên, hôm nay chúng tôi xử anh thì cũng có ai biết chứ”.

"Việc gì phải phí lời với hắn, xử hắn đi, các em gái ở câu lạc bộ còn đang đợi đó!", Chu Thương mất kiên nhẫn xua tay, bước lên muốn kéo cửa xe của Giang Thần mở ra.

Ầm!

Đúng lúc này, một âm thanh chói tai xé không truyền đến.

"A!"

Một con dao găm màu bạc đột nhiên phi tới, trực tiếp xuyên thủng bàn tay Chu Thương, Chu Thương kêu lên một tiếng thảm thiết, mất lực quỳ xụp xuống đất.

Một thân hình cao lớn từ từ đi tới, ánh mắt dũng mãnh, giống như hổ sói, lạnh lùng nói: "Lần trước phế của mày một cánh tay, xem ra mày vẫn chưa nhớ đời, nếu đã như vậy thì đừng dùng đến hai cánh tay nữa!"

"A, là anh sao!", Chu Thương vốn muốn lảo đảo đứng lên, kết quả nháy mắt lại quỵ xuống.

Hoàn toàn khiếp sợ!

Chuyện ở nhà hàng Starbucks lần trước quá sâu đậm rồi!

Chắc chắn là bóng ma cả đời này.

Hiện nay lại gặp phải Triệu Quân, Chu Thương hoàn toàn sợ đến mức tè ra quần, ngồi vật vã dưới đất không ngừng run rẩy, dưới mông quần đã ướt đẫm một vùng, bộ dạng kích động quá mức.

"Người đâu!"

"Mau xử lý hắn cho tôi!"

Đúng lúc này, Triệu Kiên và Viên Liên cũng không kiềm chế được mà biến sắc, bọn hắn đều không phải xuất thân từ gia đình tầm thường, biết đã gặp phải cao thủ võ thuật rồi, vội vàng gào lên với đội xe phía trước.

Dù sao xung quanh cũng đều là người của bọn hắn, cho dù đối phương có là võ giả thì cũng không đấu lại được với vòng vây nhiều người thế này!

Tuy nhiên sau khi bọn hắn gào lên, phía đội xe lại không hề có chút phản ứng nào.

Hai người lập tức chết sững, rồi vội vàng nhìn qua.

Nháy mắt chết đứng tại chỗ, giống như gặp phải quỷ vậy.

Chỉ thấy phía đội xe không một bóng người!

Đèn xe chiếu rọi đường quốc lộ, đồng không mông quạnh không người, tĩnh mịch đến mức khiến người khác ớn lạnh.

Chỉ có cây cỏ hai bên đường là vang lên tiếng lá xào xạc, khiến người ta dựng tóc gáy!

Người đâu???

Bọn hắn kêu đến tận mấy chục người!

Vậy mà lúc này không còn một ai!

Một cảm giác lạnh vô biên nháy mắt như một cái lồng chụp lấy bọn hắn, Viên Liên và Triệu Kiên toát mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng lạnh toát.

Triệu Kiên lúc này cuối cùng cũng nhận ra.

Người này tuyệt đối không phải là người mà bọn hắn có thể đối phó được!

Sắc mặt Viên Liên cũng không nhịn được mà trở nên trắng bệch, thậm chí có chút hối hận tại sao lại tham gia vào chuyện này.

Thậm chí còn không nên tranh giành bạn nhảy với Giang Thần!

Bốp!

Chương : Đánh gãy chân

Giang Thần từ từ tháo mặt nạ xuống, ném qua cửa kính xe ô tô xuống đường quốc lộ rồi thản nhiên nói: "Đánh gãy chân!"

"Rõ thưa đô đốc!"

Triệu Quân nghe lệnh, xoa xoa nắm đấm, cười nhạt đi về phía ba người.

"Anh bạn, anh đừng quá đáng quá! Tôi là người nhà họ Viên đó, Viên Hoành là anh trai tôi! Động vào tôi, anh đừng mơ rời khỏi Vân Sơn!", Viên Liên vừa lùi về sau vừa gào lên.

"Không sai, bối cảnh của bọn tao không phải mày có thể đụng vào đâu, tao là cậu ba nhà họ Triệu, nếu như hôm nay mày thả chúng tao ra, thì chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không, kết cục của mày tuyệt đối sẽ vô cùng thê thảm!", Triệu Kiên cũng vội vàng khiếp sợ lớn tiếng uy hiếp nói.

Đối mặt với sự uy hiếp như vậy, Giang Thần vẫn ngồi yên bất động trong xe, khóe miệng khẽ nhếch lên cười châm biếm.

Một lát sau, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên hai tiếng kêu thảm.

Triệu Kiên và Viên Liên chi dưới mềm nhũn quỳ dưới đất, giống như con chó bị đánh gãy hai chân, không ngừng kêu lên thảm thiết.

Chu Thương vì đã bị phế hai cánh tay nên lúc này lại tránh được một kiếp, trốn một bên run rẩy sợ hãi, sợ tới mức không dám lên tiếng.

Bố hắn đã dặn dò cẩn thận hàng ngàn lần rằng tuyệt đối không được chọc giận người này, ai ngờ hôm nay hắn lại đụng phải rồi.

Quả thật là đen đến mức nào chứ!

"Họ Giang kia, tao và mày không đội trời chung! Đợi tao nói với anh trai tao, tao sẽ khiến mày phải bò lết rời khỏi Vân Sơn!", Viên Liên gào lên, vội vàng gọi điện thoại cho anh trai Viên Hoành.

Còn Triệu Kiên cũng gọi điện thoại cho anh trai Triệu Luân, ánh mắt vô cùng hung ác.

Hai chân của hắn đã bị phế rồi, cả đời này e là sẽ phải ngồi trên xe lăn, hắn nhất định phải bảo anh trai Triệu Luân băm vằm người này.

Giang Thần ở trong xe cũng gọi điện, anh gọi cho Chu Thiên Vượng.

Dù sao bây giờ cũng là quan hệ hợp tác, đánh thương con trai của người ta thì thế nào cũng phải nói với người ta một tiếng để tới đón người về.

Một lát sau, một chiếc Audi màu đen chạy tới đỗ bên vệ đường, một người đàn ông hơi béo mặc áo lông chồn xuống xe vội vàng chạy tới.

"Triệu Kiên!!"

Triệu Luân thấy tình trạng thảm hại của Triệu Kiên thì ánh mắt run rẩy, sắc mặt kinh hãi.

"Anh cả, là hắn, còn cả tên khốn trong xe nữa, anh phải giúp em làm thịt bọn chúng!", Triệu Kiên chỉ vào Triệu Quân hét lên.

Triệu Luân lập tức quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Quân: "Chính là mày đã đánh em tao đến nông nỗi này à??", ngữ khí của Triệu Luân chứa đầy sự phẫn nộ, đồng thời hắn giơ cao một tay lên, chỉ cần hắn hạ lệnh một tiếng, những cao thủ của nhà họ Triệu mà hắn vừa mang tới chắc chắn sẽ đánh cho đối phương còn thảm hơn em trai thứ ba của hắn gấp một trăm lần!

"Không phải anh ta, là tôi!"

Két két!

Vừa dứt lời, một thân hình cao ngất chậm rãi bước từ trên chiếc Bugatti xuống.

Triệu Luân nhìn thấy đối phương, sắc mặt sửng sốt chốc lát, rồi lập tức bày ra biểu cảm phẫn nộ: "Giang Thần, không ngờ lại là mày!"

Kẻ thù gặp nhau, hết sức tức giận.

Người này đã giết em trai thứ hai của hắn, lại giết cả chú Ngũ, cho dù có hóa thành tro cốt hắn vẫn nhận ra!

"Giang Thần, hôm nay chúng ta nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt, tao phải lấy cái mạng chó của mày!", Triệu Luân gầm gừ nói, bộ dạng tức giận như sắp phát điên.

"Ha ha, vậy mày có thể thử xem!"

Triệu Quân cười khẩy một tiếng. Xào xạc, cây cỏ xung quanh bỗng nhiên vang lên âm thanh quái dị, rõ ràng mênh mông không người, giống như dạ quỷ đang đi vậy, khiến người ta nổi da gà!

Những người mà Triệu Luân mang tới đều là võ giả, thần tình lập tức cảnh giác, giống như gặp phải kẻ địch lớn!

Sắc mặt của Triệu Luân cũng thay đổi, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao ngay đến chú Ngũ cũng chết trong tay đối phương, lực lượng sau lưng của người này e là thâm sâu không thấy đáy!

Két két!

Thế nhưng ngay lúc này, từ phía xa một đoàn xe đang chạy tới, một người đàn ông lưng trọc đầu hùm vai gấu vội vàng chạy tới.

"A Liên! Em sao vậy, chuyện này là thế nào?"

Viên Hoành thấy em trai tình trạng bi thảm, cơ thể to lớn run lên, thần tình giận dữ, quát lên: "Là kẻ nào! Là kẻ nào đánh em trai tao bị thương thành ra như vậy!"

"Anh, là hắn, anh mau giúp em báo thù, anh phải khiến hắn sống không bằng chết!", Viên Liên chỉ vào đối phương gào lên.

"Ha ha! Giang Thần, tội lỗi do ông trời tạo ra có thể tha thứ, nhưng tự gây ra tội thì không thể sống được đâu!'

Lúc này Triệu Luân đột nhiên bật cười lớn nói: "Cậu hai Viên, em trai của hai chúng ta hôm nay đều bị tên khốn này đánh gãy hai chân, đây là kẻ thù chung của chúng ta đó, hôm nay nếu như để hắn sống rời khỏi Vân Sơn, chẳng phải là trò cười cho người khác sao!"

Hắn đã nhìn thấy, Viên Hoành cũng mang đến một đám cao thủ, khí thế ngông cuồng!

Hiện nay, Giang Thần đã đắc tội với cả nhà họ Viên rồi, như vậy còn đường sống nào nữa.

Xương khớp Viên Hoành run lên nhè nhẹ, kiểm tra xong thương thế của Viên Liên thì chậm rãi đứng lên, đồng thời cho tay vào trong ngực, móc ra một một khẩu súng đen ngòm!

Rồi quay người lại giơ súng từ từ về phía trước.

Sắc mặt Triệu Quân thay đổi, vội vàng đứng chắn trước người Giang Thần.

Giang Thần đẩy Triệu Quân sang một bên, lạnh lùng cười rồi thản nhiên nói: "Anh Viên, tàng trữ súng ống, ở nước Hoa này anh có biết là tội danh gì không?"

Đối mặt với họng súng, không chút sợ hãi.

Nhìn thấy gương mặt này, Viên Hoành lập tức chết sững, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đặc sắc.

Chương : Tôi là tên khốn

“Cậu hai, còn đứng đấy làm gì, mau giết nó! Nhanh lên!”, Triệu Luân kích động gào lớn.

Chỉ cần nổ súng, mối thù của em ba và chú Ngũ coi như đã báo được rồi!

“Giang, cậu Giang, sao lại là cậu?”, Viên Hoành nhanh trí hạ súng xuống, vẻ mặt tức giận cũng biến mất, hắn cười sượng sùng, lắc lắc đầu: “Hiểu nhầm, tất cả là hiểu nhầm, không phải súng, là bật lửa!”

Triệu Luân chết sững.

Con bà nó!

Anh giai ơi, anh là cậu hai Viên, đại ca ở Vân Sơn đấy.

Anh dám nói với tôi thứ anh cầm là bật lửa?

Đến Viên Liên cũng ngơ ngác không hiểu.

Anh trai của em, anh tới đây làm trò hề à?

Viên Hoành thầm than khổ, người trước mặt có thân phận như thế nào, hắn rõ như ban ngày!

Bác sĩ Giang đây có ơn cứu mạng với Viên Chính Nam đó!

Hai ngày trước còn vừa nghe nói, bác sĩ Giang còn cứu cô chủ Viên!

Đây là người có ơn lớn với nhà họ Viên! Làm sao hắn dám động vào chứ!

“Anh…”

“Im mồm!”

Viên Hoành quát: “Tao không biết mày đắc tội gì với cậu Giang, nhưng dù gì cũng là đáng đời, phế mỗi hai chân là may cho mày rồi!”

“Lần sau còn dám vô lễ với cậu Giang, tao chặt gãy tay!”

Viên Hoành lạnh lùng cảnh cáo, sau đó lại quay sang cười cầu hòa với Giang Thần: “Cậu Giang, nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi đi trước đây, hôm khác tôi sẽ đích thân dẫn thằng ranh này đến bồi tội!”

“Ừm!”, Giang Thần khẽ gật đầu, anh không có xích mích gì với Viên Hoành, đương nhiên sẽ không làm khó hắn.

Viên Hoành vội vàng cho người dìu Viên Liên đi, cứ thế chuồn đi trước mặt đám người Triệu Luân.

Sắc mặt Triệu Luân vô cùng khó coi, hắn ta biết Giang Thần quen biết Viên Chính Nam, nhưng không ngờ lại thân thiết đến mức độ này!

Cứ nhìn phản ứng hồi nãy của Viên Hoành là biết, em trai bị đánh gãy hai chân, thế mà hắn không thèm than một tiếng, cứ thế nhấc mông đi thẳng!

Kéttt!

Một loạt xe đột nhiên xuất hiện, một ông lão mặc trang phục thời Đường, tay chống gậy, dáng vẻ uy nghiêm bước xuống.

“Bác Chu!”, Triệu Luân nhìn thấy Chu Thiên Vượng thì vui mừng gọi to.

Chu Thiên Vượng, có thể xem là người lão làng bậc nhất Vân Sơn! Cho dù Viên Chính Nam cũng phải kính cẩn xưng một tiếng vãn bối.

Triệu Luân đắc ý cười hô hố: “Ha ha, Giang Thần, làm người đừng quá kiêu ngạo, bác Chu chỉ có đúng một người con trai là Chu Thương, hôm nay tao xem mày chết như thế nào!”

Hắn ta biết rõ nhà họ Chu có quân đội đứng sau, dù cho chống lưng Giang Thần to đến mấy cũng làm được gì?

“Bác Chu!”, Triệu Luân vội tiến tới chào hỏi Chu Thiên Vượng.

Thế nhưng ông ta thẳng thừng đẩy hắn ta sang một bên, đi thẳng tới chỗ Chu Thương.

“Bố…”, Chu Thương hoảng hốt co người lùi lại, Chu Thiên Vượng không hề nương tay, cầm gậy đập mạnh xuống.

“Đừng có gọi tao là bố!”

“Lúc ở nhà tao dạy mày như nào, quên hết mẹ nó rồi à?”

“Cho dù mày có gây ra họa lớn đến mấy tao cũng bao che cho, nhưng mày tuyệt đối không nên động tới cậu Giang!”

Chu Thiên Vượng vừa mắng chửi vừa liên tiếp đánh xuống, tức đến nỗi suýt phát bệnh!

Thằng con ngu ngốc này!

Sao lại ngu đến mức này cơ chứ!

Người trước mặt là ai?

Dù giết cả nhà họ Chu mười lần cũng không đủ!

Thằng con trời đánh này muốn cả nhà họ Chu đoạn tuyệt hay sao!

Lúc này, Triệu Luân đã hoàn toàn hoang mang.

Chuyện gì thế này?

Dựa vào gia thế nhà họ Chu mà còn phải sợ một tên từ Vân Hải tới hay sao?

Hắn ta thật sự không hiểu nổi!

Triệu Kiên ngồi dưới đất nhìn Chu Thương bị đánh, bất giác cũng co rúm người, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này hắn mới nhận ra mình đã động tới một người không nên động vào!

Chu Thiên Vượng nhìn thằng con trai nằm nhếch nhác dưới đất, cung kính nói với Giang Thần: “Cậu chủ, tôi không biết thằng nghịch tử này đã đắc tội gì với cậu, nhưng tôi đã vừa dạy dỗ nó ra trò rồi, mong cậu nể mặt Đoàn luyện Từ, tha cho con trai tôi một lần!”

“Ông quá lời rồi, hiểu lầm mà thôi, đừng bận tâm quá!”, Giang Thần gật đầu.

Chu Thiên Vượng cảm kích ra mặt, ông ta ôm quyền nói: “Vậy tôi xin phép đưa con trai về nhà điều trị!”

Ông ta vẫy tay, lập tức có mấy người tới khiêng Chu Thương đi, còn mình thì chống gậy đi theo, tuy nhiên, lúc ngang qua Triệu Luân, ông ta chợt dừng lại một chút.

“Triệu Luân à, bác không biết cháu có thù oán gì với cậu Giang, nhưng nể tình ông cháu, bác phải nhắc nhở cháu điều này, giờ tốt nhất cháu hãy thành thật nhận lỗi với cậu Giang đi, đừng rước họa cho nhà họ Triệu nữa!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio