Chiến Thần Điện Hạ

chương 325-332

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Có trước có sau

Cửa hàng hoa quả của Giang Cần nằm ở ngã tư của Tây Thành, lượng người qua lại đông đúc, đó là một vị trí đương đối tốt ở Tây Thành.

Giang Cần rất quyết đoán. Hôm nay vừa mới khai trương, các loại hoa quả đều được bày biện lên hết, thậm chí còn thuê vài nhân viên phục vụ để giúp một tay nữa.

“Giang Thần, cô cả nhớ lúc cháu còn nhỏ thích ăn hoa quả nhất. Cháu muốn ăn gì thì tự lấy nha. Đừng quên cháu cũng là ông chủ đó!”, Giang Cần cười ha hả nói.

“Không cần đâu cô cả. Lúc nãy cháu ăn no rồi, không ăn nổi nữa!”, Giang Thần vừa cười vừa lắc đầu nói.

“Bảo cháu ăn thì cứ ăn đi, cô đi lên giúp Khương Nhân kiểm hàng. Đợi chút nữa cô xuống mà thấy trong tay cháu vẫn còn trống không, xem cô có đánh vào mông cháu không thì biết!”, Giang Cần trừng mắt nhìn anh, sau đó cười rồi đi lên lầu.

Giang Thần bất lực lắc đầu, cũng không muốn phụ thành ý của cô cả, anh tới quầy táo, lấy tay áo lau một quả rồi trực tiếp cắn một miếng.

Giang Thần không khỏi gật đầu.

Hoa quả ở vùng bản địa Vân Sơn, đúng là ngon ngọt mọng nước, có mùi vị của tuổi thơ.

“Giang Thần?”

Chính ngay lúc này, một cặp vợ chồng trẻ ở bên cạnh khoác tay nhau từ xa đi tới cửa hàng hoa quả.

Không ai khác, chính là vợ chồng Giang Hiên Viên và Vương Tử Tình.

Hai người cũng không ngờ lại gặp Giang Thần ở đây, không khỏi bất ngờ, vẻ mặt của Giang Hiên Viên có chút gượng gạo.

Dù gì lần trước Giang Thần về nhà quả thật gây ra chấn động không nhỏ. Thậm chí trong lòng của bố con Giang Thiên Minh đến bây giờ vẫn còn thấp thỏm lo âu, không biết bây giờ Giang Thần rốt cuộc có tính toán gì.

Nhưng bất kể ra sao, nay họ đã quyết định đuổi Giang Thần ra khỏi nhà, từ nay về sau anh đừng hòng bước chân vào sân lớn của nhà họ Giang.

“Giang Thần, tôi nói anh đúng là càng sống càng thụt lùi, nơi này là chợ búa đấy, còn muốn thử trước mua sau hả?”, Vương Tử Tình không nhịn được bĩu môi, giọng điệu kỳ quái nói: “Người chưa học đại học đúng là tố chất không ra gì mà, chỉ biết ham lợi nhỏ, thật không biết liêm sỉ!”

Mặc dù Giang Hiên Viên không nói gì nhưng cũng không nhịn được mà cười khan một tiếng, nhìn anh với ánh mắt đầy khinh thường.

Tuy người em họ này của anh ta ăn may trở thành ông chủ khách sạn, nhưng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi.

Làm sao có thể sánh với cậu cả nhà họ Giang như anh ta.

Giang Thần không khỏi cau mày, chỉ vì anh ăn một quả táo thôi mà hai vợ chồng nhà này thay phiên khinh miệt mình sao.

Thật không biết cái kiểu ảo tưởng sức mạnh này rốt cuộc từ đâu mà ra nữa?

Một nữ nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, thấy Giang Thần bị hai người lạ trào phúng thì không chịu được nữa, dù gì lúc nãy bà chủ đã giao phó, anh trai này là cháu trai của bà ấy, còn là đối tác của cửa hàng hoa quả này.

Hơn nữa, hai người này nói chuyện quả thật quá cay nghiệt. Ra vẻ ta đây tài hoa xuất chúng đúng là khiến người ta nhìn chướng mắt.

Lúc cô gái định lên tiếng, bỗng dưng Giang Thần liếc mắt ra hiệu, cô gái nhỏ ngây người ra một chút sau đó cũng không nói gì.

“Sao vậy? Không có gì để nói hả? Giang Thần, kiếp này của anh kém cỏi như thế, chỉ biết chiếm lợi nhỏ, làm chuyện lén lút, mãi không ngóc đầu lên nổi!”, Vương Tử Tình chế giễu nói.

“Ai nói tôi chiếm lợi gì ở đây, hôm nay tôi mua nhiều, dĩ nhiên phải nếm thử rồi!”

Mà lúc này đột nhiên Giang Thần lên tiếng, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô gái nói: “Cô gái, chỗ hoa quả này bán thế nào, hôm nay tôi mua hết!”

Nói xong, anh chớp mắt với cô gái nhỏ.

Cô gái không biết anh muốn làm gì, biểu hiện khá chậm nhiệt nhưng vẫn lên tiếng nói: “À à, để tôi tính cho anh!”

“Không cần đâu, tôi bỏ ra mười ngàn tệ mua hết số hoa quả trong cửa hàng của các cô!”, Giang Thần ra vẻ giàu có lên tiếng.

“Hả?”, cô gái bất chợt ngơ ngác.

Vợ chồng Vương Tử Tình cũng đơ ra, đồng thời tỏ ra coi thường. Vì theo họ thấy, Giang Thần rõ ràng là đang chột dạ, cố tình ra vẻ ta đây là người có tiền.

“Mười ngàn tệ? Ha ha, Giang Thần, anh cũng lúa quá rồi đấy. Anh không biết bây giờ hoa quả đắt cỡ nào ư? Có mười ngàn tệ mà muốn mua hết sao?”, Vương Tử Tình không khỏi bĩu môi, trong mắt đầy vẻ coi thường.

“Cô gái, tôi trả một trăm ngàn tệ, gói hết số hoa quả trong cửa hàng của các cô hôm nay cho tôi!”

Lúc này, bỗng dưng Giang Hiên Viên lên tiếng, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt.

Dù gì hôm nay anh ta và Vương Tử Tình tới đây chính là muốn đặt mua hoa quả, vì ba ngày sau là lễ cúng bái tổ tiên. Đương nhiên, hoa quả cúng phải được chuẩn bị trước.

Kể từ lần trước, Giang Thần ở nhà họ Giang lăm le đe doạ một phen, anh ta vẫn luôn không phục. Thậm chí cho rằng anh chính là đang phô trương thanh thế. Lúc này dĩ nhiên là anh ta có ý muốn phân cao thấp với Giang Thần rồi.

“Một, một trăm ngàn tệ?”, đột nhiên cô gái nhỏ lắp ba lắp bắp nói. Tuy là hoa quả không rẻ nhưng chắc chắn cũng không tới mức một trăm ngàn. Hai người này đúng là có nhiều tiền!

“Cô gái, chuyện gì cũng có trước có sau, là tôi tới trước, cô không thể coi trọng bên này coi nhẹ bên kia nha!”

Giang Thần tỏ ra nghiêm túc, xụ mặt nói.

“Có trước có sau?”, Giang Hiên Viên không nhịn được cười nhạo nói: “Giang Thần, cậu đúng là không có tiền đồ! Thời đại nào rồi, mua đồ còn nhắc đến thứ tự trước sau nữa hả?”

“Đúng vậy. Người ta mở cửa làm ăn, dĩ nhiên ai trả giá cao hơn sẽ được. Nếu anh không có tiền thì cút sang một bên. Ngay cả hoa quả cũng không mua nổi thì đừng có ở đây làm chướng mắt người khác!”, Vương Tử Tình cũng lộ ra ánh mắt coi thường.

Chương : Mắc mưu

“Được đó! Loại nào giá cao hơn là phải, được rồi, tôi ra ngàn!”, Giang Thần không đổi sắc mặt, nói với cô gái.

Cô gái cuối cùng cũng bắt được sóng của Giang Thần, ánh mắt khẽ lộ ý cười, gật đầu cười hi hi nói: “Giám đốc, anh đúng là người có tiền! Nếu anh đã trả giá cao, vậy tất cả hoa quả chỗ chúng tôi hôm nay đều dành cho anh!”

“Đợi đã, tôi ra giá ngàn!”, thấy Giang Thần nâng giá, Giang Hiên Viên không thèm chớp mắt liền ra giá gấp đôi!

Hôm nay kiểu gì cũng phải vượt mặt Giang Thần!

Cô gái khẽ trầm trồ, người này quá là có tiền!

“Giang Hiên Viên, hôm nay anh nhất định phải lấn lướt tôi đúng không?”, Giang Thần tủm tỉm, nhẩn nha nói.

“Cái gì mà lấn lướt? Cậu có tiền thì cứ thoải mái hô đi, tôi cấm cậu mua chắc?”, Giang Hiên Viên cười lạnh: “Đương nhiên, nếu không mua nổi thì thôi, không ai ép cậu!”

Mấy trăm ngàn mà thôi, cũng chỉ là một con xe chứ mấy, chỉ cần khiến Giang Thần mất mặt, vậy là anh ta sẽ hả hê.

“Phế vật chính là phế vật, mua hoa quả thôi cũng chê đắt? Đúng là cười chết tôi!”, Vương Tử Tình mặt đầy đắc ý, người bọn chúng chính là đang muốn xả cơn này.

Không phải anh ngầu lắm à?

Tưởng có khách sạn là giỏi lắm à?

Nói thẳng ra, Giang Thần anh vẫn chỉ là một thằng quê mùa!

“ ngàn!”, Giang Thần lên tiếng, tư thái quật cường.

“Ha ha, cậu đủ tiền chắc?”

Giang Hiên Viên sầm mặt, anh ta chợt nhớ lại hồi bé, người em họ này lúc nào cũng muốn tranh giành với anh ta.

Lòng hiếu thắng chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của anh ta.

Nhất định phải giành với Giang Thần tới cùng!

“ ngàn!”

“ ngàn!”

“Một triệu!”, Giang Hiên Viên cắn răng hét, số tiền này vượt quá ví tiền của anh ta, nếu còn lên nữa, e là phải đụng đến tiền của công ty!

“Được, anh ghê, chỗ hoa quả này nhường cho anh! Cô gái, nhận tiền đi!”, Giang Thần gật đầu.

Người ăn nói ý tứ, như vậy coi như là nhận thua rồi.

Giang Hiên Viên không kìm được nhếch miệng cười, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Anh cả là anh cả, Giang Thần cậu, vĩnh viễn chỉ đứng sau mà thôi!

“Phế vật, sau cùng vẫn là phế vật!”

Vương Tử Tình lắc đầu, xem ra ban đầu cô ta đã lựa chọn đúng, cho dù giờ Giang Thần là giám đốc khách sạn, nhưng xét về nền tảng, vẫn kém nhà họ Giang nhiều lắm.

“Giang Thần, anh đã hiểu rõ chưa, trước mặt Hiên Viên, anh vĩnh viễn chỉ là một kẻ thua cuộc!”

Vương Tử Tình không bỏ lỡ cơ hội châm biếm, lạnh lùng nói: “Giống như lúc tôi bỏ anh, lựa chọn Hiên Viên, hôm nay, trong mắt tôi, anh vẫn cứ là một kẻ thua cuộc bị ghét bỏ!”

“Giám đốc, vui lòng quẹt thẻ!”, cô gái đã cầm máy thanh toán tới.

Giang Hiên Viên giật giật khóe miệng, kỳ thực trong lòng xót gần chết, nhưng trước mặt Giang Thần, đương nhiên không thể hiện ra, còn phải ra vẻ tiêu sái, vô cùng phóng khoáng quẹt thẻ.

Ting ting!

Quẹt thẻ thành công!

Một triệu, bao hết tất cả hoa quả.

Tiệm hoa quả trở thành người thắng lớn nhất, lần này ít cũng phải lời ngàn!

Giang Hiên Viên đương nhiên phải đem đống hoa quả về, xe bán tải nhà họ Giang đậu ở phía sau, thế là liền gọi xe ra chở đồ.

Giang Hiên Viên thuận tay cầm một qủa chuối dí vào tay Giang Thần, vẻ mặt bác ái: “Nào em trai, quả chuối này đáng giá mấy trăm tệ đấy, mau thử xem hương vị thế nào!”

Trong giọng điệu tràn đầy châm biếm!

Tổng tiền chỗ hoa quả này tới triệu, vậy quả chuối đích thực có giá mấy trăm tệ!

“Ấy? Mọi người đang làm gì thế?”

Giang Cần và Khương Nhân đột nhiên bước xuống lầu.

“Cô cả?”

Giang Cần có phần bất ngờ, kinh ngạc hô lên.

“Hiên Viên đấy à! Sao cháu lại ở đây?”, thấy người cháu cả, bà ta hơi ngạc nhiên, sau đó liền cười vui vẻ.

“Thế nào, cháu đây là chiếu cố việc buôn bán của cô à!”

“Buôn bán?”, Giang Hiên Viên ngẩn ra, vội hỏi: “Cô cả, tiệm hoa quả này của cô à?”

“Đúng vậy! Cô và Giang Thần cùng mở đấy!”, Giang Cần trả lời thật thà.

Hai kẻ kia nghe thấy lời này thì như sét đánh bên tai, mặt như nuốt phải một đống ruồi, sau đó căm phẫn nhìn Giang Thần.

Con mẹ nó!

Chương : Gieo nhân nào, gặt quả nấy.

Nãy giờ hai người họ bị Giang Thần dắt mũi mà không hay biết gì.

Chưa kể bỏ ra cả triệu tệ để mua một mớ hoa quả, cuối cùng cửa hàng hoa quả này cũng là người ta mở, tiền kiếm được cũng vào túi của người ta!

Đúng là ngu hết phần thiên hạ!

“Chuối có giá vài trăm tệ, mùi vị quả nhiên ngon hơn hẳn!”, Giang Thần vừa ăn chuối vừa thản nhiên nói.

“Giang Thần, tên khốn kiếp nhà anh! Anh trả tiền lại cho chúng tôi!”, Vương Tử Tình giận tím người, sắp bung nóc rồi. Giang Thần ăn xong miếng cuối cùng, sau đó ném vỏ chuối lên mặt của Vương Tử Tình. Cô ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hét toáng lên rồi ngã xuống đất.

“Vợ à!”, Giang Hiên Viên vội bước tới đỡ cô ta. Sau đó hét với đám thuộc hạ phía sau: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đập cửa hàng hoa quả này cho ông!”

“Tôi xem ai dám. Các người có mấy cái đầu mà dám đập cửa hàng của tôi!”

Giang Thần tiến lên trước quát tháo, đám thuộc hạ của nhà họ Giang lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau.

Dù gì hôm đó bọn họ cũng thấy được sức đe dọa của Giang Thần ở biệt thự, thức thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Giang Thần, tao không tin mày có bản lĩnh đến vậy!”, lúc này Giang Hiên Viên thẹn quá hóa giận, thật sự mất trí rồi, anh ta rống lên một tiếng, sau đó nhặt lấy cái rổ đập về phía anh.

Giang Thần cười gằn một tiếng, nhẹ nhàng né sang một bên, rồi trở tay đè Giang Hiên Viên dưới chân, giẫm lên cổ anh ta.

“Giang Thần, tôi liều mạng với anh!”, lúc này, Vương Tử Tình vừa mắng mỏ vừa lao tới túm lấy Giang Thần, nhưng bị cánh tay còn lại của anh tát thẳng vào mặt, bỗng chốc nửa bên mặt của cô ta sưng phù như cái đầu heo.

“Cái tát này là nể tình chị cô, còn dám xông lên thì đừng trách tôi mất hết tính người!”

Ánh mắt của Giang Thần lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Vương Tử Tình nhất thời run rẩy. Lúc này cô ta mới phát hiện, người trước mặt đã không còn là Giang Thần luôn nâng niu và phục tùng cô ta vào năm năm trước.

Thậm chí, anh không còn là tên vô dụng quỳ gối bên hồ bơi chỉ vì hai trăm ngàn mà khổ sở van nài!

“Giang Thần, bà mẹ mày, tao là anh họ mày đấy, mày dám đánh tao. Mày làm phản sao!”, Giang Hiên Viên giận đến đỏ mặt tía tai, không ngừng gào thét lên.

“Làm phản à?”

“Giang Hiên Viên, anh tưởng tôi còn là người em họ năm năm trước bị anh sỉ nhục và chà đạp dưới chân đó sao?”, Giang Thần lạnh lùng lên tiếng.

“Anh tưởng mình còn có thể lấy thân phận anh cả ra diễu võ dương oai trước mặt tôi ư?”

“Năm đó, bố con mấy người đối xử với bố con tôi ra sao?”

“Tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua chuyện năm xưa ư?”

“Có phải anh nghĩ tôi hiền lành quá nên muốn ngồi lên đầu tôi rồi không?”, Giang Thần nắm đầu của Giang Hiên Viên rồi gằn giọng hỏi.

Giang Cần đứng bên cạnh vô cùng sốt sắng, vốn muốn khuyên can hai anh em nhưng nghe Giang Thần nói vậy thì đột nhiên bà ta sững người ra.

Khóe mắt chợt đỏ ửng cả lên.

Thì ra em hai Thiên Thành là bị Giang Thiên Minh hại ư?

“Giang Hiên Viên, giữa anh và tôi, tuy trên danh nghĩa là anh em, nhưng thực chất đã không còn như vậy!”, Giang Thần lạnh lùng nói.

“Giang Thần tôi sớm đã cắt đứt quan hệ với bố con các người từ lâu rồi!”

“Nếu không phải ông nội vẫn còn sống, niệm tình huyết thống này, bằng không bố con anh có chết trong tay tôi hàng trăm lần cũng không đủ!”

“Ba ngày sau là lễ cúng bái tổ tiên nhỉ?”

“Được, vậy anh về nói cho Giang Thiên Minh biết, tôi sẽ có mặt tại đó!”

“Tôi sẽ đích thân đặt linh vị của bố mình ở trung tâm của nhà thờ tổ. Còn anh và tên bố đáng chết kia của mình đều sẽ cút khỏi nhà họ Giang cho tôi!”

Rầm!

Giang Thần nói xong, trực tiếp đá Giang Hiên Viên lăn ra ngoài, để lại một một vệt dài dưới đất.

Giang Hiên Viên chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói. Nếu không phải Giang Thần thu lực lại, lúc này e là cậu cả nhà họ Giang đã chết yểu rồi!

“Được, Giang Thần, coi như mày giỏi!”

Giang Hiên Viên được đám thuộc hạ đỡ đứng dậy, vẻ mặt hung hăng nói: “Mày tưởng mình muốn làm gì thì làm sao? Gia phả nhà họ Giang do các trưởng lão trong tộc cùng định! Tao thấy tới lúc đó, người bị đuổi khỏi nhà, chính là đồ con hoang nhà mày đấy!”

Giang Hiên Viên buông lời độc địa, vội kéo Vương Tử Tình vội vàng lên xe rời khỏi đây.

“Giang Thần…”

Anh quay đầu lại, nước mắt của cô cả Giang Cần đã rơi lã chã, vẻ mặt tỏ ra đau xót. Khương Nhân bên cạnh cũng không nhịn được mà vô cùng căm phẫn.

Họ đều không ngờ, Giang Thần lại gặp phải nhiều chuyện thế này.

“Không sao đâu cô cả, chuyện đã qua rồi!”, Giang Thần mỉm cười.

“Đợi ông nội khoẻ lại, cả nhà chúng ta lại có thể hoà thuận vui vẻ, cùng hưởng niềm vui gia đình!”, Giang Thần cười rồi an ủi một câu.

Anh quay người, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Gieo nhân nào, gặt quả nấy.

Ba ngày sau là lễ cúng bái tổ tiên.

Chuyện năm đó, cái chết của bố.

Giang Thiên Minh cần phải giải thích rõ ràng!

Chương : Buổi gặp gỡ con cháu của gia tộc họ Giang

Trước khi lễ cúng tổ tiên diễn ra, Giang Thần cũng khá rảnh rỗi, trong thời gian này anh có đi tìm Vương Tuệ Lâm, hai vợ chồng cùng nhau dùng bữa tối.

Mặc dù mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi một chút sau khi trải qua sự việc lần trước, nhưng Vương Tuệ Lâm vẫn còn một chút khó chịu.

Giang Thần vô cùng bất lực, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng hay ghen, đây quả thật không sai.

Anh nói cho cô biết về lễ cúng bái tổ tiên. Một chuyện lớn như việc nhận tổ quy tông, Vương Tuệ Lâm với tư cách là vợ của anh đương nhiên cũng phải cùng về.

Vào một ngày trước lễ cúng tổ tiên, cô cả Giang Cần đã đưa Khương Miêu Miêu đến Hoàng Gia.

Hai ngày nay, trong lòng Giang Cần nóng như lửa đốt, bởi vì Giang Thiên Minh nhất quyết đuổi Giang Thần ra khỏi nhà. Đương nhiên, bà ta không thể đồng ý với chuyện này.

Hôm nay, bà ta nhận được một số tin tức rằng hầu hết người trong gia tộc họ Giang đều đã trở về.

Gia tộc họ Giang được coi là một gia tộc lớn ở Tây Cảnh, thế hệ ông cụ Giang Nghị có tổng cộng bốn anh em, Giang Nghị là anh cả, còn lại là ba em trai và rất nhiều con cháu khác.

Theo thông lệ, tất cả con cháu trong tộc thường sẽ mở yến tiệc vào đêm trước lễ cúng bái tổ tiên, mọi người gặp gỡ, giao lưu tình cảm với nhau.

Cuộc gặp gỡ các con cháu với nhau không giới hạn chỉ có nhà họ Giang, ngay cả những người họ ngoại như Khương Nhân, Khương Miêu Miêu cũng có thể tham gia, thật ra việc trao đổi tình cảm chỉ ở một khía cạnh, chủ yếu vẫn là mở rộng mối quan hệ.

Dù sao năm năm mới tổ chức một lần, mỗi người mỗi cảnh, không ai biết hiện tại mọi người sống như thế nào, bởi vì có cái gọi là mối quan hệ thân thích, nói không chừng có thể giúp đỡ được nhau trong tương lại.

Nhưng Giang Cần tìm đến Giang Thần tất nhiên là muốn anh tham gia cuộc gặp gỡ này và trao đổi tình cảm với những người trong tộc khác.

Xét cho cùng, gia phả rất quan trọng và Giang Thiên Minh không phải là người có tiếng nói cuối cùng.

Nếu có thể nhận được sự hỗ trợ của một số nhà khác, Giang Thiên Minh cũng không dám ép Giang Thần ra khỏi gia tộc nhà họ Giang.

Nhưng Giang Thần thực sự không muốn tham gia và nghĩ rằng điều đó là không cần thiết.

Nhưng Giang Cần liên tục ra lệnh khiến anh không còn cách nào khác là phải tham gia cái gọi là cuộc gặp gỡ các con cháu này.

Địa điểm tổ chức là khách sạn Dược Thiên ở Tây Thành, một khách sạn năm sao, cũng là một trong những ngành công nghiệp trụ cột của nhà họ Lưu, được coi là khách sạn hàng đầu ở khu vực Tây Thành.

Khương Miêu Miêu vừa nghe là khách sạn Dược Thiên, cái này rất đẳng cấp à nha, nên có năn nỉ cũng phải bảo anh họ đưa cô ta đi, dù sao cô ta đang làm streamer, tất nhiên không thể bỏ qua một cơ hội live trực tiếp đáng giá như vậy được.

Khoảng bảy giờ tối, hai anh em lái xe đến khách sạn Dược Thiên.

Hỏi ra mới biết buổi tiệc được diễn ra ở phòng Tùng Hạc trên tầng hai.

Khi cả hai đến phòng Tùng Hạc, không ngờ rằng lại bị người phục vụ ở cửa chặn lại.

“Thưa anh, hôm nay là bữa yến tiệc của người nhà họ Giang, xin hỏi hai vị có thiệp mời không ạ?”, người phục vụ ở cửa hỏi.

“Thiệp mời sao?”

Giang Thần còn chưa lên tiếng, Khương Miêu Miêu không mấy vui vẻ nói: “Đùa cái gì vậy? Mở mắt ra xem, anh họ của tôi là cậu hai nhà họ Giang đấy! Khuôn mặt tuấn tú như vậy mà còn cần đến thiệp mời sao?”

Khương Miêu Miêu biết rằng lúc anh họ của mình là một thiếu niên, anh ấy là một công tử bột nổi tiếng ở Tây Thành, thậm chí còn đẹp hơn Giang Hiên Viên, không ngờ rằng bây giờ anh ấy đến tham gia một bữa tiệc thôi mà còn bị ngăn lại nữa.

“Xin lỗi, chúng tôi chỉ nhận dạng thiệp mời không nhận mặt. Nếu không có thiệp mời, xin hai vị rời đi cho!”, người phục vụ cười nhạo nói, theo như anh ta thấy, hai người này rõ ràng đến đây để làm loạn.

Dù sao nếu thật sự là người nhà họ Giang, sao không có thiệp mời được chứ?

Mà cho dù hai người này thật sự là người nhà họ Giang, có lẽ cũng là người không đủ tư cách bước vào cửa, nghĩ đến đây, trong mắt anh ta không khỏi lộ ra vẻ khinh thường sâu sắc.

“Bỏ đi, đi thôi Miêu Miêu, nếu em muốn ăn một bữa cơm thịnh soạn, anh họ sẽ đưa em đến đó, chúng ta không vào nữa!”, Giang Thần lắc đầu, dù sao anh cũng không muốn tới, bây giờ vừa hay lại đúng ý của anh.

Và ngay khi hai người xoay người rời đi, một nhóm người từ trên lầu đi xuống, người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ gấm, khí chất phi thường, nhưng khi nhìn thấy Giang Thần, đôi chân của ông ta chợt bủn rủn, suýt chút bị ngã khỏi cầu thang.

“Giang, cậu Giang, sao cậu lại ở đây?”, Lưu Tử Nghĩa run rẩy vội bước tới chào hỏi, hôm nay ông ta đang tiếp đãi vài đối tác ở khách sạn của mình, không ngờ lại gặp phải Giang Thần

Mà gặp phải Giang Thần, ông ta tất nhiên là vừa kinh ngạc vừa sợ hãi!

Dù sao chuyện xảy ra ở Linh Chi Đường lần trước quá sâu sắc rồi, đến Chu Thiên Vượng ở trước mặt đối phương cũng phải dè dặt như một đứa học sinh tiểu học.

Ông ta nào lại dám chểnh mảng.

Chương : Có người dám cản đường cậu Giang ư?

Ông là ông chủ ở đây phải không? Chúng tôi vào ăn tối, nhưng nhân viên của ông lại không cho vào, hứ!”, Khương Miêu Miêu nhanh nhạy, thoạt nhìn người đàn ông này rất ra dáng ông chủ, hơn nữa còn biết anh họ của mình, cho nên mới liền khiếu nại.

“Cái gì? Có người dám cản đường cậu Giang sao?”, vẻ mặt Lưu Tử Nghĩa sa sầm lại, mặt mày cau có nhìn tên phục vụ.

Tên phục vụ lập tức đơ người ra, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Người này rốt cuộc là ai?

Ngay cả chủ tịch cũng phải cung kính trước mặt anh ta, còn xưng là “cậu Giang”??

“Chủ, chủ tịch, anh, anh ta không có thiệp mời...”

Chát!

“Thiệp mời đếch gì chứ? Khuôn mặt này của cậu Giang chính là thiệp mời, cả cái Vân Sơn, ai dám đòi hỏi thiệp mời với cậu Giang? Đồ có mắt không tròng, kể từ giây phút này, cậu bị đuổi việc, cút khỏi đây cho tôi!”, Lưu Tử Nghĩa lạnh lùng nói, sát khí đùng đùng.

Lúc này, tên phục vụ bị dọa đến ngu người, lập tức lộn nhào trên mặt đất bò ra ngoài.

“Ơ, cậu Giang, xin thứ lỗi, hôm nay là… yến tiệc của nhà anh sao?”, Lưu Tử Nghĩa cũng nghe nói hôm nay là yến tiệc của nhà họ Giang, nhưng ông cũng không quan tâm lắm, dù sao thì nhà họ Giang cũng chỉ là gia tộc hạng hai ở Tây Thành còn kém xa nhà họ Lưu của ông ta.

Chỉ là không ngờ Giang Thần lại là người của nhà họ Giang ở Tây Thành, cho nên lúc này càng phải coi trọng rồi, thậm chí còn quyết định đích thân đi kính rượu nhà họ Giang, tạo mối quan hệ tốt với bọn họ!

“Ông Lưu, không cần phải như vậy, tôi chỉ đến cho có mà thôi, ông cứ bận việc của mình đi!”, Giang Thần bất lực lắc đầu, nhàn nhạt nói.

“Được, được rồi, vậy cậu Giang cứ tự nhiên, tất cả chi phí của phòng Tùng Hạc hôm nay đều tính cho Lưu Tử Nghĩa tôi!”, Lưu Tử Nghĩa nói xong liền cúi đầu rời đi.

Giang Thần đưa Khương Miêu Miêu đi thẳng vào phòng Tùng Hạc.

“Ây da, đây không phải là... Giang Thần sao?”

“Là cậu hai của nhà ông cả đây sao?”

“Không phải đã đi lính rồi sao? Đã xuất ngũ rồi à?”

Rất nhiều người có mặt đều nhận ra thân phận của Giang Thần, dù sao năm đó, Giang Thiên Thành chính là ngôi sao sáng chói nhất của toàn bộ gia tộc họ Giang, mà Giang Thần mượn vinh quang của bố mình đồng thời trấn áp hết tất cả con cháu trong gia tộc họ Giang.

Chỉ là thiên hạ khó lường, ai có thể ngờ rằng, năm đó cậu chủ Giang nổi danh khắp nơi lại lâm vào biến cố tan cửa nát nhà, biết mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mà lúc này, dãy bàn đầu tiên ở trong cùng của buổi yến tiệc, có một loạt những người trẻ tuổi mặc áo gấm đang ngồi xung quanh đó, trong đó có vợ chồng Giang Hiên Viên và Vương Tử Tình đều rất nổi bật.

Bàn này đều là những thế hệ con cháu xuất sắc nhất trong toàn bộ gia tộc họ Giang và trong mỗi gia đình của chính mình, họ đều là những người giỏi hạng nhất nhì, có thể nói là đội đứng đầu trong bữa tiệc.

Và khi Giang Thần bước vào sảnh tiệc, những người này ngồi ở bàn đầu tiên tất nhiên là nhìn thấy rồi, đặc biệt là Giang Hiên Viên, sắc mặt anh ta sa sầm lại ngay lập tức, phải biết rằng bữa tiệc này là do anh ta tổ chức và thiệp mời dự tiệc cũng chính anh ta phát đi, nhưng vốn không hề mời Giang Thần.

Không ngờ người em họ này lại tự mình chạy đến!

“Hừm, tôi chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy. Người ta không hề mời, nhưng anh ta vẫn vác mặt đến đây”, Vương Tử Tình ở bên cạnh lạnh lùng nói, trước đó cô ta bị tát cho một bạt tai, đến giờ nửa bên mặt vẫn còn hơi sưng. Dù đã trét một lớp phấn dày nhưng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ.

Hai vợ chồng họ hận không giết chết Giang Thần!

Sắc mặt của người khác trên bàn cũng lộ rõ vẻ khác thường, bọn họ cũng biết một chút về ân oán của hai anh em nhà ông cả.

Có điều bây giờ mọi người đều biết, nhà ông cả là do Giang Thiên Minh lo liệu, Giang Hiên Viên mới là người kế thừa trong tương lai, Giang Thần bây giờ đã không còn giá trị.

“Hóa ra là em họ Giang Thần đến rồi, mau đến đây ngồi đi!”, lúc này, một người đàn ông mặc vest Armani, toàn bộ tóc đều vuốt hết ra sau, vẫy tay nói với Giang Thần, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Người này tên là Giang Trạch, là cháu trai đích tôn của nhà ông hai, rất có tiền đồ.

Bây giờ anh ta đã trở thành phó tổng giám đốc của công ty chi nhánh nhà họ Viên.

Viên Chính Nam có địa vị như thế nào ở Vân Sơn không ai là không biết đến. Giang Trạch có thể làm phó tổng giám đốc của công ty chi nhánh nhà họ Viên điều đó có thể nói lên một tương lai đầy hứa hẹn!

Trong đám con cháu nhà họ Giang, anh ta được đánh giá là nổi trội hơn cả.

Giang Hiên Viên vốn định cho người đuổi Giang Thần ra ngoài, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Giang Trạch lúc này, anh ta liền gạt bỏ ý định này đi, đồng thời không khỏi nhếch môi cười nham nhở.

Phải biết rằng, Giang Trạch và Giang Thần từ lúc nhỏ đã không hợp nhau, thậm chí mỗi lần gặp là đánh nhau, lúc này, tất nhiên là không có gì vui bằng khi nhìn thấy giữa họ nảy sinh ra mâu thuẫn gì đó.

Giang Thần cũng sững sờ khi nhìn thấy Giang Trạch, nhưng anh vẫn đưa Khương Miêu Miêu bước qua đó.

Chương : Tôi không hề ở rể!

“Anh họ, em muốn qua bên đó ăn tiệc buffet!”

Khương Miêu Miêu đột nhiên chỉ vào khu tự phục vụ bày biện rất nhiều đồ ăn ngon ở đằng xa kia nói, hai mắt sáng ngời, cô ta vốn không quen biết với đám người Giang Trạch, cho nên không muốn qua đó khiến mình mất tự nhiên.

Giang Thần gật đầu và một mình đi về phía bàn đầu tiên.

“Ôi chao, xem ai đến đây này, mùi nồng nặc đến như vậy, thật sự là thối quá đi mất, giống như mùi phân vậy, tôi thật sự không thể nào ngồi ăn cùng bàn với loại người này được à!”

Ngay khi Giang Thần bước tới bên cạnh, Vương Tử Tình cố ý bịt mũi lại rồi nói với giọng quái gở, nhất cử nhất động của đa số người trong bàn cũng đều lộ ra vẻ khinh thường.

Dù gì mọi người đều đã nghe nói, trước đây Giang Thần từng đi lính ở trong quân đội, mà bàn đầu tiền đều là những người tài giỏi của nhà họ Giang thì làm sao có thể xem trọng một tên lính chứ, thậm chí bọn họ còn cho rằng lời nói của Vương Tử Tình là quá chính xác.

Một tên mình đầy phân cũng có thể ngồi ở bàn đầu tiên sao?

“Giang Thần, nếu đã đến rồi, thì ngồi xuống đi!”, lúc này, Giang Hiên Viên đột nhiên lên tiếng, còn nhanh chóng kêu người kê thêm một cái ghế.

Không phải lương tâm của anh ta trỗi dậy, mà là hôm nay những người ngồi ở bàn này không phải quan chức thì cũng là doanh nhân, với thân phận của Giang Thần ngồi ở đây có thể nói là hoàn toàn lạc lõng.

Nếu như một chút nữa nói về chuyện quan chức hay công việc kinh doanh, Giang Thần mù tịt không biết gì, đến lúc đó gấp tới mức vò đầu bức tóc, hổ thẹn vô cùng.

Đó chẳng phải là một sự sỉ nhục vô hình sao!

Nhưng Giang Thần không nghĩ nhiều, tự mình ngồi xuống.

Mà lúc này, mọi người vẫn tiếp tục trò chuyện.

Trước đó đang nói đến vấn đề đầu tư.

“Giang Trạch, nghe nói công ty cậu gần đây lại phát triển thêm nhiều dự án mới?”, Giang Hiên Viên đột nhiên hỏi Giang Trạch.

Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, bọn em hiện đang hợp tác với công ty đầu tư lớn Vinh Đỉnh của Vân Hải. Em chịu trách nhiệm về việc kết nối toàn bộ dự án. Đây là dự án lớn nhất của nhà họ Viên trong năm nay!”

“Anh Giang Trạch, em có nghe nói về Vinh Đỉnh. Ông chủ này có lai lịch rất không bình thường! Ngay cả ông Viên cũng phải nhún nhường đến ba phần! Em không biết có đúng như vậy không?”, lúc này, một người em họ khác trong tộc bất ngờ hỏi.

Mọi người đều kinh ngạc sau khi nghe thấy những lời này.

Ngay cả tỷ phú Viên mà cũng phải nhún nhường đến ba phần ư?

Vẻ mặt của Giang Trạch vô cùng nghiêm túc, anh ta gật đầu nói: “Quả thật đúng như lời cậu nói, ông chủ Vinh Đỉnh này có lai lịch không hề đơn giản. Không chỉ chủ tịch của bọn anh kính nể, mà nghe nói phía sau ông chủ này còn có chút bối cảnh quân đội”.

Tất cả đều là tin đồn, nhưng sau khi mọi người nghe thấy vậy đều nghĩ đó là sự thật.

Ngay cả Giang Hiên Viên cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ, lập tức nói: “Ông Viên có thể giao dự án này cho em, chứng tỏ ông ấy rất coi trọng em! Xem ra qua năm mới việc em có thể trở thành tổng giám đốc là không thành vấn đề rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, đã được định sẵn rồi, đợi dự án hoàn thành, chủ tịch sẽ thông báo trong cuộc họp hội đồng quản trị!”, Giang Trạch liếc nhìn Giang Thần với vẻ mặt tự mãn.

Dù sao khi còn nhỏ thường xuyên bị Giang Thần vượt mặt, bây giờ anh ta leo lên tới vị trí này, tất nhiên đã có thể coi thường Giang Thần rồi, thậm chí hai người có thể nói là chênh lệch một trời một vực!

“Đúng rồi, Tử Tình, Vương Tuệ Lâm của công ty chi nhánh Vinh Đỉnh, tổng giám đốc Vương là chị gái của em sao?”, lúc này, Giang Trạch như nghĩ đến điều gì đó đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, anh Giang Trạch, bây giờ chị gái em là tổng giám đốc công ty chi nhánh Vinh Đỉnh! Sau này hai người hãy qua lại nhiều hơn”, Vương Tử Tình vội nói.

“Điều đó là đương nhiên!”

Giang Trạch gật đầu, lập tức hỏi Giang Thần: “Giang Thần, nghe nói cậu và chị gái của Tử Tình đã kết hôn rồi? Hiện tại cậu là con rể đang ở rể nhà họ Vương sao?”

Ngay sau khi lời này được nói ra.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc, lập tức nhìn sang anh.

Hôn lễ của Giang Thần và Vương Tuệ Lâm được tổ chức ở nhà họ Vương, hơn nữa còn vô cùng đơn sơ, tất nhiên những người này không hề hay biết.

Ngay cả Giang Trạch cũng nghe điều này từ người bên cạnh.

Anh ta nói đến việc ở rể, thật ra chính là cố ý nói như vậy.

Dù sao theo anh ta thấy, một tên lính như Giang Thần thì có thể có địa vị gì trong nhà họ Vương chứ?

Khóe miệng Giang Hiên Viên chợt giương lên đầy thú vị.

Khá lắm, tên Giang Trạch này quả nhiên không làm mình thất vọng, lúc này xem ra hai người này lại bắt đầu đè bẹp lẫn nhau rồi!

“Anh Giang Trạch, anh thật sự nói đúng rồi. Anh ta chính là ở rể trong nhà bọn em, thân phận còn không bằng con chó, ngày nào cũng bị mẹ em mắng mỏ, cả ngày giặt giũ, dọn dẹp thổi cơm, chẳng khác gì tên hầu!”, Vương Tử Tình đột nhiên nói, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Đương nhiên, dọn dẹp giặt giũ, nấu nướng đều là do cô ta bịa đặt ra, có điều trong suy nghĩ của cô ta cũng gần như là vậy. Vào lúc này, cô không thể bỏ qua cơ hội làm nhục Giang Thần được.

“Tôi đúng là con rể của nhà họ Vương, nhưng không hề ở rể, sau này sinh con ra vẫn lấy họ Giang!”, Giang Thần tự mình rót lấy một ly rượu, nhàn nhạt nói.

Vốn dĩ tưởng rằng ai cũng đã trưởng thành nên biết được vài phần cách đối nhân xử thế, nhưng lúc này anh mới phát hiện ra là mình đã đánh giá quá cao một số người rồi.

Việc đã đến nước này, anh không muốn ở lại lâu hơn nữa, anh sẽ rời đi sau khi uống hết ly rượu này.

“Cậu không ở rể sao?”

Chương : Tặng rượu

Giang Trạch cố ý tỏ ra kinh ngạc, nói: "Giang Thần à, địa vị của đàn ông ở nhà phải xem năng lực. Cậu chẳng qua chỉ là một quân nhân xuất ngũ, còn tôi cũng biết, chị gái của Tử Tình bây giờ là sếp ở công ty con của Vinh Đỉnh, công ty con của Vinh Đỉnh đó là công ty lớn thứ nhất thứ nhì ở Vân Hải đó, hơn nữa, hiện tại còn đang tiến hành hợp tác với Viên Thị chúng tôi, tương lai của Tuệ Lâm rộng mở vô cùng! Địa vị của cậu ở nhà họ Vương, e là..."

Giang Trạch nói đến cuối còn cố ý tỏ ra lo lắng cho Giang Thần.

Nói trắng ra, Giang Thần cậu chỉ là một tên ăn bám thôi.

Cho dù không ở rể thì cũng có khác gì với ở rể đâu?

"Anh Giang Trạch, anh nói đúng quá, đàn ông ấy mà, không có bản lĩnh thì chẳng bằng một con chó!", Vương Tử Tình đột nhiên cười khẩy nói.

"Có điều anh yên tâm, chị gái em căn bản cũng chẳng để ý đến anh ta đâu, cũng không muốn sinh con, e là chẳng bao lâu nữa sẽ ly hôn với anh ta thôi!", Vương Tử Tình còn không kiềm chế được mà mỉa mai nói thêm câu nữa.

"Cái này là thật, đàn ông mà không có bản lĩnh thì không giữ được phượng hoàng đâu!"

"Phụ nữ ưu tú sao có thể ở bên cạnh một người đàn ông vô dụng chứ!"

"Haiz, đáng tiếc, thanh xuân tươi đẹp của chị gái Tử Tình lại bị lãng phí cho một kẻ vô dụng!"

Những người trên bàn đều tỏ ra tán thành, thậm chí còn có người không nhịn được mà thở dài.

"Mọi người nói tôi mới nhớ, tôi đúng là còn nghe được một chuyện thế này nữa!", đúng lúc này, Giang Trạch dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên mỉm cười.

Anh ta nhìn Giang Thần, sau đó thâm thúy nói: "Tôi nghe nói mối quan hệ giữa chị gái Tử Tình và ông chủ Vinh Đỉnh hình như không bình thường! Thậm chí vị trí tổng giám đốc công ty con này cũng là nhờ vào được lòng vị chủ tịch Vinh Đỉnh này đó!"

"Giang Thần, tôi nói vậy cậu đừng nghĩ nhiều nhé, nhưng xã hội này đối xử với phụ nữ như vậy đó, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, muốn trèo lên cao, đương nhiên cũng phải bỏ ra gì đó chứ!", Giang Trạch lại mỉa mai cười nói.

Ầm!

Mặc dù những gì Giang Trạch nói rất mập mờ, nhưng mọi người đều có thể nghe ra được.

Đây chẳng phải đang nói vợ của Giang Thần ngoại tình với ông chủ của Vinh Đỉnh sao?

Tin tức này quả thật quá bùng nổ rồi!

Mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.

Dường như trên đầu của Giang Thần đang mọc một cặp sừng rất dài vậy.

Lúc này ngay đến sắc mặt của Vương Tử Tình cũng có chút không được tự nhiên, dù sao mọi người cũng đang bàn tán về chị gái của cô ta, như vậy chẳng phải là nói chị gái cô ta lẳng lơ đĩ thõa sao?

Nhưng nghĩ lại thì nếu như chị gái thật sự được ông chủ của Vinh Đỉnh để mắt tới thì đó cũng là một chuyện tốt!

Cho dù ông chủ của Vinh Đỉnh vừa già vừa xấu, thì vẫn còn tốt hơn tên vô dụng như Giang Thần, hơn nữa sau này không chừng còn có thể giúp đỡ được cho sự phát triển của nhà họ Giang!

"Ừ, chuyện này tôi cũng biết! Bọn họ quả thật là có quan hệ!", Giang Thần đột nhiên nói.

Cái gì cái gì?

Anh ta cũng biết sao?

Biết vợ mình ngoại tình với ông chủ của Vinh Đỉnh sao?

Mọi người đều có biểu cảm ngây dại ra.

Việc này biết thì cứ biết vậy thôi.

Thế mà còn nói ra trước mặt mọi người?

Người này rốt cuộc trái tim lớn đến chừng nào?

Câu nói tiếp theo của Giang Thần khiến mọi người hoàn toàn hóa đá.

"Bởi vì, tôi chính là ông chủ của Vinh Đỉnh!"

Sau một lúc im lặng, mọi người đều bật cười ha ha.

"Ha ha ha... anh ta nói anh ta là ông chủ của Vinh Đỉnh?"

"Ha ha ha!"

Có người bật cười khiến tất cả mọi người cùng hùa vào cười theo.

Rõ ràng không ai tin lời Giang Thần nói.

"Giang Thần, chuyện cười này của cậu cũng có chút quá..."

Giang Trạch còn chưa phản ứng lại, liền lắc đầu, vẻ mặt giở khóc giở cười.

Một quân nhân xuất ngũ lại nói mình là ông chủ của Vinh Đỉnh?

Quả thật là chuyện cười xuyên lục địa!

"Giang Thần, hơi quá rồi đấy, lúc chém gió cũng phải nghĩ đến sức hô hấp của mình chứ, đừng, đừng chém to quá!", Giang Hiên Viên nói đến cuối cũng không nhịn được mà cười như điên.

Vương Tử Tình lắc đầu, cô ta lại không cảm thấy buồn cười, tên vô dụng này quả vừa xấu người lại vừa xấu nết!

Rầm rập!

Đúng lúc này, quản lý tầng trệt đột nhiên dẫn mấy người phục vụ đi vào trong phòng Tùng Hạc, hơn nữa mỗi người phục vụ còn đang ôm một thùng rượu trắng.

Quốc Kiều, Phi Thiên Mao Đài!

Không ít người có mặt ở đó là những người sành ăn sành uống, loại rượu này ít nhất cũng phải trên mười ngàn tệ một chai, mấy thùng này cộng vào e là cũng phải năm sáu mươi chai.

Vậy là cũng phải năm sáu trăm ngàn tệ!

"A, quản lý Tôn, anh đây là...", Giang Hiên Viên vội đứng lên, dù sao hôm nay bữa tiệc này cũng là do anh ta bao, hơn nữa với mức độ này thì cũng không cần thiết đến rượu ngon như vậy!

"Ồ, anh Giang, là như vậy, chỗ rượu này là do ông chủ của tôi bảo tôi mang tới. Ông chủ của tôi đã nói rồi, hôm nay miễn phí toàn bộ chi phí của phòng Tùng Hạc, một lát nữa ông ấy sẽ đích thân tới kính rượu anh Giang!", quản lý Tôn vội vàng giải thích.

Chương : Cái tát vô hình

"Chủ tịch của các anh?"

"Hả... người mà anh nói không phải là chủ tịch Lưu, Lưu Tử Nghĩa của tập đoàn Dược Thiên đó chứ?", Giang Hiên Viên sững người, vội vàng hỏi.

Những người khác cũng đều kinh ngạc.

Chủ tịch Lưu Tử Nghĩa của tập đoàn Dược Thiên đó là ông chủ lớn đẳng cấp nhất ở Tây Thành, hơn nữa nhà họ Lưu có thể nói là hào môn số một ở Vân Sơn.

Tuyệt đối không phải đối tượng mà gia tộc hạng hai hạng ba như nhà họ Giang có thể so sánh được.

Thế nhưng lại đích thân qua đây mời đám hậu bối nhà họ Giang uống rượu sao?

Việc này có chút không thể tin nổi!

Cho dù có Giang Thiên Minh ở đây thì cũng không có tư cách được Lưu Tử Nghĩa tới mời rượu!

"Ồ, anh nói là anh Giang, không biết là anh Giang nào?", Giang Hiên Viên lại vội hỏi.

Quản lý Tôn lắc đầu, cười khổ nói: "Tôi cũng không biết, tôi chỉ tới phụ trách tặng rượu thôi!"

Quản lý Tôn nói xong thì liền đưa người rời đi.

Nhưng những gì anh ta nói khiến cho người có mặt ở đó đều phải hồi hộp thấp thỏm.

Dù sao, tất cả ở đó đều họ Giang, đều gọi là anh Giang.

Lưu Tử Nghĩa muốn mời rượu, rốt cuộc là mời anh Giang nào?

"Anh Giang Trạch, không phải là anh chứ?", Vương Tử Tình đột nhiên nói, mọi người nghe vậy đều nhìn chằm chằm Giang Trạch.

Dù gì trong số những người có mặt ở đó, e là chỉ có Giang Trạch là xuất sắc nhất.

Giang Trạch là phó tổng giám đốc của công ty con nhà họ Viên, hơn nữa còn sắp được lên làm tổng giám đốc rồi, có thể nói là tiền đồ rộng mở, Lưu Tử Nghĩa tới mời rượu cũng không phải không có khả năng.

"Ồ, trước đây anh đã từng dùng bữa với chủ tịch Lưu, không ngờ ông ta lại nhiệt tình như vậy!", Giang Trạch bật cười lắc đầu, dù sao anh ta quả thực là đã từng gặp Lưu Tử Nghĩa, chỉ là không thân thiết đến mức vậy mà thôi.

Mặc dù anh ta cũng không rõ tại sao Lưu Tử Nghĩa lại tới đây mời anh ta rượu, nhưng ở đó ngoài anh ta ra thì còn có ai xứng đáng được Lưu Tử Nghĩa mời rượu nữa?

"Anh Giang Trạch, anh được đó! Đến cả chủ tịch Lưu cũng đích thân tới mời anh rượu!"

"Đúng vậy anh Giang Trạch, đúng là tuyệt vời! Tiền đồ rộng mở!"

"Anh Giang Trạch, sau này có dự án gì đó thì nhớ đến nhà chúng ta nhé, chúng ta đều là anh em họ hàng mà!"

Mọi người mỗi người một câu, bắt đầu nhao nhao lên khen ngợi, tâng bốc Giang Trạch lên tận mây xanh, anh ta liên tiếp xua tay, ý bảo mọi người khiêm tốn. Một lát sau, Lưu Tử Nghĩa mặc bộ vest đắt tiền quả nhiên đến phòng Tùng Hạc, hơn nữa trên tay còn cầm một chai Thiên Phi Mao Đài, trực tiếp đi thẳng về phía đầu bàn.

Giang Trạch vội vàng đứng lên, dù sao chủ tịch Lưu người ta có thân phận cỡ nào, một phó tổng giám đốc công ty con nhỏ bé như anh ta, mặc dù có quan hệ với nhà họ Viên, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là đi làm thuê cho người ta, khi đối mặt với ông chủ lớn như Lưu Tử Nghĩa đương nhiên sẽ không dám thất lễ rồi, vội vàng cầm cốc rượu lên đi tới đón tiếp.

"Chủ tịch Lưu..."

Giang Trạch cười tươi niềm nở tới chào hỏi, thế nhưng cảnh tượng xấu hổ lập tức xảy ra, Lưu Tử Nghĩa như không nhìn thấy anh ta, trực tiếp coi Giang Trạch như người vô hình.

Sau đó đi thẳng tới trước mặt Giang Thần, cười ha ha cung kính nói: "Cậu Giang, được cậu ghé thăm khách sạn của Lưu Mỗ, quả là vinh hạnh cho kẻ hèn này, ly rượu này tôi kính cậu! Mong cậu Giang sau này chiếu cố nhiều hơn cho nhà họ Lưu chúng tôi!"

Lưu Tử Nghĩa nói xong, cẩn thận rót rượu cho Giang Thần, sau đó đứng thẳng người uống cạn ly rượu của mình trước.

Còn Giang Thần từ đầu đến cuối vẫn ngồi tại chỗ, thậm chí cái mông còn chẳng thèm nhúc nhích một chút!

Chứng kiến cảnh này, mọi người đều há hốc miệng đến mức như có thể nhét được quả trứng đà điều vào trong vậy!

Trời ơi!

Ầm ỹ cả nửa ngày, Lưu Tử Nghĩa hóa ra lại đến mời rượu Giang Thần sao?

Giang Trạch lúc này cầm ly rượu đứng tại chỗ, biểu cảm vô cùng xấu hổ.

Hận nỗi không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Mất mặt! Quả thật là mất mặt quá!

Còn tưởng chủ tịch Lưu tới mời anh ta uống rượu, kết quả người ta căn bản là chẳng thèm coi anh ra gì.

Đám người Giang Hiên Viên và Vương Tử Tình cũng mang vẻ mặt không thể tin nổi.

Phảng phất như bị giáng một cái tát vô hình thật mạnh lên mặt vậy.

Chủ tịch Lưu đích thân tới mời rượu?

Quả thực là mối quan hệ quá lớn!

Đám hậu bối nhà họ Giang ngồi ở đó có ai có thể có được thể diện lớn thế này?

"Chủ tịch Lưu khách sáo rồi, rượu này tôi sẽ nhận!", Giang Thần chỉ thản nhiên gật đầu, anh cũng biết Lưu Tử Nghĩa chẳng qua chỉ muốn nịnh bợ anh nên không quá tỏ ra nhiệt tình.

"Cậu Giang nói quá rồi! Chút rượu thôi mà, chuyện nhỏ! Chuyện nhỏ!", Lưu Tử Nghĩa vội cười xòa nói.

"Chủ tịch Lưu, xin hỏi ông và em họ này của tôi là...", lúc này, Giang Hiên Viên không nhịn được lên tiếng hỏi.

Mọi người đều dỏng tai lên hóng, tất cả đều muốn biết, Giang Thần rốt cuộc có quan hệ thế nào với Lưu Tử Nghĩa?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio