Chiến Thần Điện Hạ

chương 363-370

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Bồi Nguyên đan

"À phải rồi cậu Giang, tôi đã đổi người đứng tên của Ức Giang Nam sang tên cậu rồi, từ nay về sau, khu biệt thự Ức Giang Nam sẽ là sản nghiệp của cậu, tôi biết bình thường cậu rất bận, cậu yên tâm, liên quan đến việc bán bất động sản, tôi sẽ giao cho Từ Lai tới giúp cậu quản lý!", Viên Chính Nam vội nói.

Giang Thần sững người, không ngờ Viên Chính Nam không nói không rằng đã làm xong việc rồi, anh chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy cảm ơn ông Viên nhé!"

"Không có gì không có gì!"

Hai người trò chuyện khách sáo thêm vài câu nữa rồi Viên Chính Nam và Cao Sùng Minh rời đi.

Lúc này ánh mắt của Giang Thần không kiềm chế được nhìn bọc vải bố trên ghế sô-pha, ánh mắt hơi chút rực cháy.

Vội vàng đi tới mở bọc vải ra, một mảnh da dê màu vàng lập tức khô rơi ra.

Hai tròng mắt Giang Thần hơi run lên.

Quả nhiên là một nửa của tấm da dê!

Giang Thần cẩn thận quan sát mảnh tàn quyển này.

Chợt lấy ra mảnh trước đó trong ngực áo ra so sánh.

Hai mảnh đặt cạnh nhau, bất luận là chất liệu hay là tính chất thì đều độc nhất vô nhị!

Chỉ là mảnh tàn quyển da dê mới có được không có truyền thừa của chủ nhân Huyền Thanh Quyết, hơn nữa còn nhỏ hơn rất nhiều so với mảnh anh lấy được trước đó.

Dựa theo suy đoán của Giang Thần, mảnh mà anh lấy được ở Lop Nur có lẽ là bản chính, còn mấy miếng còn lại có lẽ là bản phụ.

Ngay lập tức anh đặt hai tấm bản đồ lại với nhau, quả thật có thể ghép được với nhau!

Hơn nữa có đánh dấu phương hướng màu đen, cùng uốn lượn về phía trước, dường như chỉ dẫn đến một vị trí, chỉ là mảnh ghép không đủ, chỉ hiển thị được một phần nhỏ, rất khó kết luận được Cửu Mệnh rốt cuộc đang ở đâu.

"Lẽ nào là Duyễn Châu?"

Nhìn địa điểm được chỉ ra sau khi ghép hai miếng da dê vào với nhau, Giang Thần không kiềm chế được âm thầm suy đoán.

Bởi vì điểm đánh dấu màu đen trên tấm bản đồ này trực tiếp xuyên qua Kinh Châu và Dự Châu.

Đến đây thì manh mối hoàn toàn đứt đoạn.

Mà bên trên Dự Châu chính là Duyễn Châu, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.

Bởi vì cũng có khả năng là Thanh Châu, Ký Châu và cả Ung Châu!

Giang Thần cười khổ một tiếng, xem ra muốn tìm được Cửu Mệnh vẫn cần phải tìm ra được nhiều tàn mảnh của tấm da dê hơn.

Chợt Giang Thần lục lọi những món đồ khác trong túi, một cái bình bát dùng để ăn cơm, một chiếc hồ lô đen thùi lùi. Mặc dù bình bát cũng là bảo vật hiếm có, nhưng đối với Giang Thần thì chẳng đáng là gì.

Ngược lại chiếc hồ lô này, mặc dù đen thùi lùi nhưng lại vô cùng tinh xảo, khi được tia sáng chiếu vào lại hiện ra màu tử kim.

"Đây là... hồ lô tử kim?"

Giang Thần âm thầm kinh hãi, nghe nói hàng nghìn cân sắt mới có thể tinh luyện ra được một sợi tử kim, hơn nữa kỹ thuật tinh luyện kim loại này chỉ có thợ luyện kim thời Tiên Tần mới có, hiện nay đã biến mất từ lâu rồi, dụng cụ để chế tạo tử kim là dụng cụ chuyên dụng đựng đan dược của giới đạo môn.

Chiếc hồ lô tử kim này rõ ràng cũng là đồ dùng đựng đan dược của chủ nhân Huyền Thanh Quyết.

Nhưng Giang Thần lắc lắc thì bên trong lại rỗng tuếch.

Anh đột nhiên nghĩ tới miếng linh đan lần trước Triệu Quân đã đoạt lấy giúp anh, tám phần chính là ở trong chiếc hồ lô tử kim này.

Loại đan dược đó có lợi ích rất lớn với việc phục hồi nguyên khí.

Nếu như có thêm vài miếng linh đan đó thì cho dù không thể trị khỏi thương thế của anh, nhưng cũng đủ để thuyên giảm áp lực của Huyền Thanh Quyết, khiến tu vi của anh khôi phục lại được mấy tầng.

Nhưng lúc này chỉ e là đã bị Độc Lang và một vài thuộc hạ của hắn hủy bỏ một cách lãng phí rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Thần lại tiếc nuối lắc đầu, mà đúng lúc này một quyển sách cổ ố vàng bên dưới chiếc bình bát đã thu hút sự chú ý của anh.

"Đan kinh Đồng Mông?"

Giang Thần nhíu mày, vội vàng cầm quyển sách cổ lên.

Mở đại ra xem, sắc mặt anh lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Quả thật là nghĩ cái gì được cái đó, quyển sách này dĩ nhiên là sách quý dạy luyện đan!

Mặc dù anh kế thừa y thuật của chủ nhân Huyền Thanh Quyết, nhưng vẫn thiếu kiến thức về phương diện đan dược.

Còn quyển 'Đan kinh Đồng Mông' này tên sao vật vậy, là kỹ thuật luyện đan khá cơ bản của giới đạo môn, nhưng cho dù như vậy thì trong thời hiện đại ngày nay vẫn không thể xác định được giá trị!

Sau khi Giang Thần xem vài trang xong thì phát hiện ra bên trong có loại linh đan mà anh đã dùng trước đó- Bồi Nguyên đan!

Mặc dù trong hồ lô tử kim không có đan dược nhưng có cuốn đan kinh này anh có thể tự luyện đan!

Bồi Nguyên đan cũng coi như là đan dược khá cao cấp trong cuốn sách này rồi, nhưng sau khi Giang Thần xem xong phương thức điều chế thì lông mày nhíu chặt vào nhau.

Bởi vì dược liệu chính của Bồi Nguyên đan cực kỳ khó tìm, cần một gốc thảo dược hiếm có tên là Chu Linh Thảo.

Chu Linh Thảo có thể coi là hóa thạch trong dược liệu, hậu thế gần như đã tuyệt chủng rồi, chỉ có thể thỉnh thoảng mới xuất hiện trong những buổi đấu giá lớn.

Giang Thần vội vàng gọi Triệu Quân vào: "Anh lưu ý lại các loại thảo dược, nếu thấy Chu Linh Thảo xuất hiện thì lập tức báo cho tôi!"

"Vâng! Đô đốc!"

Triệu Quân nhận lệnh xong thì ra ngoài, Vương Tuệ Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới.

"Alo, Giang Thần? Anh đang ở đâu? Khi nào mới về vậy?", Vương Tuệ Lâm liên tiếp sốt ruột hỏi.

"Bố mẹ em đến rồi, hiện đang ở nhà cũ nhà họ Giang, mẹ em đã đưa clip của anh và cô Viên cho ông nội xem rồi, ông nội xem xong rất tức giận, bảo anh nhanh chóng về đó!"

Giang Thần đột nhiên sững sờ, chợt cảm thấy đau đầu.

Bà mẹ vợ này đúng là rảnh thật!

Chương : Hỏi tội

Biệt thự họ Giang, mấy người lớn đều đang tập trung ở phòng khách, không khí căng như đang ở phiên tòa.

“Bác Giang, bác cũng đã xem video đó rồi, thằng nhãi này dám làm việc mất mặt như vậy trước bao nhiêu người, đúng là đạp lên thể diện của con gái tôi mà! Đợi lát cậu ta tới, bác phải làm chủ cho Tuệ Lâm nhà tôi!”, Điêu Ngọc Lan nước mắt nước mũi tèm lem nói.

Giang Nghị cũng tức giận thở mạnh: “Vợ Bá Nhân, cô yên tâm, Tuệ Lâm là đứa trẻ ngoan, thằng oắt này dám làm ra việc như vậy, người làm ông tôi đây tuyệt đối không tha cho nó!”

“Bác Giang, đó chỉ là một đoạn video không đầu không đuôi, tôi nghĩ trong đó nhất định có hiểu lầm, tôi đã chứng kiến Giang Thần trưởng thành, tôi tin thằng bé nhất định không thể làm ra việc đó!”, Vương Bá Nhân lên tiếng bênh vực, bộ dạng hết cách.

Vốn ông không định tới đây, nhưng bà chằn ở nhà phát hiện ra ông giả ốm, thế là làm ầm ĩ không thôi, đòi kéo ông tới nhà họ Giang hỏi tội bằng được.

“Vương Bá Nhân, sao ông có thể nói ra câu đấy? Tuệ Lâm có phải con gái của ông không! Thằng ranh này đã làm như thế mà ông còn bênh vực được! Lẽ nào ông định để con gái mất cả chì lẫn chài mới vừa lòng hả?”, Điêu Ngọc Lan quát lên.

“Bà!”, Vương Bá Nhân tức nghẹn họng.

Làm gì có ông bố nào không muốn tốt cho con gái mình chứ, bà đang gây chuyện lý sự đấy à?

“Được rồi mẹ ơi, con đã nói với mẹ rồi mà? Giang Thần và cô Viên không có gì cả, hiểu lầm mà thôi, mẹ có thể đừng can thiệp vào chuyện giữa con với Giang Thần được không!”, Vương Tuệ Lâm khổ sở nói, cô đã giải thích rồi, nhưng nói sao thì mẹ cũng không chịu tin.

“Hiểu lầm? Con gái, con dễ gạt thế nhỉ? Mẹ nói cho con này, trên đời không có con mèo nào không ăn vụng! Lần này con tha thứ cho cậu ta, lần sau cậu ta rước cả người về nhà cho coi, loại chuyện như này dù chỉ một lần cũng nhất định không thể tha thứ!”, Điêu Ngọc Lan gào lên.

Bà ta cho rằng con gái mình chắc chắn đã bị mấy lời đường mật của Giang Thần dỗ ngọt, sau đó đại khái là chủ động nhường nhịn cho êm ấm.

Kiên quyết không thể chấp nhận, dù con gái đồng ý tha thứ, bà ta làm mẹ vợ tuyệt đối không dễ dàng cho qua!

Lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện, không ai khác chính là Giang Thần.

Rầm!

“Giang Thần, cháu còn dám vác mặt quay về!”, Giang Nghị thấy cháu mình thì tức giận đập bàn quát lên.

“Ông, ông đừng nổi nóng!”, Giang Thần vội an ủi Giang Nghị, sau đó quay sang chào vợ chồng Vương Bá Nhân: “Bố, mẹ, sao mọi người lại tới đây!”

“Tại sao chúng tôi lại tới đây à?”, lông mày Điêu Ngọc Lan dựng ngược, giơ điện thoại về phía anh, nói lớn: “Cậu nói xem tại sao chúng tôi lại tới đây? Nếu chúng tôi mà không tới, không biết con gái tôi bị cậu bắt nạt đến mức độ nào nữa! Hôm nay, trước mặt ông cậu, cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi, cậu và cô gái trong video kia có quan hệ như thế nào!”

“Mẹ, cô gái trong video là con gái của ông Viên, lúc đó con bất đắc dĩ phải diễn kịch cùng cô ấy, ngoài việc đó ra con và cô ấy không có chút quan hệ gì cả!”, Giang Thần kiên nhẫn giải thích.

“Con gái ông Viên?”, Điêu Ngọc Lan ngây người, nghe xong câu giải thích vừa rồi, bà ta không những không yên tâm mà ngược lại càng nổi giận hơn.

“Hay lắm Giang Thần, cậu đúng là một Trần Thế Mỹ chân chính đấy!”

“Ban đầu cậu nghèo túng, là Tuệ Lâm nguyện ý gả cho cậu, bây giờ cậu quen được con gái ông Viên rồi, liền đá con gái tôi sang một bên?”

“Cậu làm như thế là thế nào! Cậu còn là con người không?”, Điêu Ngọc Lan bắt đầu khóc lóc.

“Mẹ, mẹ đừng nói bừa, Giang Thần không phải người như vậy đâu…”

“Con đừng có nói giúp cậu ta!”, Điêu Ngọc Lan lập tức ngắt lời, hung hăng trừng mắt với Giang Thần, lắc đầu nói: “Việc đã đến nước này, không còn cứu vãn nổi nữa, nếu cậu đã trèo kéo với được cô chủ Viên, vậy đừng ai làm vướng chân ai, tôi nghĩ cậu nên ly hôn đi, ly hôn luôn hôm nay!”

Mọi người đều sững sờ.

“Vợ Bá Nhân, ly hôn ư? Không đến mức đó chứ?”

Chương : Kết thúc êm đẹp

Giang Nghị có chút hoảng hốt, ông ấy còn đang đợi bế cháu đây này, nếu hai người ly hôn thì lấy cháu đâu mà bế.

“Ngọc Lan, đến đây được rồi, chuyện của hai đứa nên để chúng nó tự giải quyết!”, Vương Bá Nhân cũng gấp gáp nói, cảm thấy bà xã mình có phần chuyện bé xé ra to.

Dù sao việc cũng không phải hết thuốc chữa, sao có thể nói ly hôn là ly hôn.

“Mẹ, bố nói đúng đó, chuyện giữa con và Giang Thần mẹ đừng can thiệp nữa, con nhất định không ly hôn với anh ấy đâu!”, Vương Tuệ Lâm mím môi nói, sau đó tiến tới ôm lấy cánh tay Giang Thần.

“Con!”

Điêu Ngọc Lan sững người, không ngờ hai bố con đều đứng về phía Giang Thần.

Với cả, không phải con gái mình trước đây luôn không vừa mắt tên nhóc này ư? Sao giờ tự dưng lại sống chết bênh cậu ta thế?

“Con gái, con nghĩ cho kỹ vào, con tha thứ cho cậu ta dễ dàng vậy, sớm muộn cũng sẽ hối hận thôi!”, Điêu Ngọc Lan bộ dạng hận sắt không thành thép nói.

Giang Thần vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ! Trước mặt ông nội và bố, con bảo đảm với mẹ, Giang Thần một đời một kiếp chỉ yêu mình Tuệ Lâm, chỉ đối tốt với mỗi cô ấy!”

“Bảo đảm?”, Điêu Ngọc Lan bĩu môi.

Sau đó lạnh lùng buông một câu: “Mồm miệng đàn ông ai mà tin nổi, nếu lời đảm bảo có tác dụng, vậy tỉ lệ ly hôn ngày nay đã không cao như vậy rồi!”

“Vậy đi, không ly hôn cũng được, nhưng cậu phải chuyển khách sạn Hoàng Gia sang tên Tuệ Lâm, còn nữa, tôi nghe nói cậu đã thành người kế thừa nhà họ Giang, một nửa tài sản nhà họ Giang sẽ thuộc về Tuệ Lâm!”

“Nếu cậu không làm được, vậy chứng minh cậu đang nói phét!”

Điêu Ngọc Lan nêu rõ điều kiện trước mặt mọi người.

Ai nấy đều sững sờ, vừa mở miệng liền đòi khách sạn, lại còn một nửa tài sản nhà họ Giang?

Đúng là miệng hùm nhai miếng lớn!

Vương Bá Nhân nhíu mày phản đối: “Ngọc Lan, bà đừng làm ầm nữa được không, mấy trăm triệu đâu phải chuyện dễ dàng cho là cho?”

Giang Nghị cũng không kìm được cau mày, cảm thấy người vợ này của Bá Nhân thật sự có phần quá đáng.

Tài sản nhà họ Giang là nỗ lực mấy đời người mới có được!

“Mẹ, thôi đi mà, mẹ như này...”, Vương Tuệ Lâm có chút không kiểm soát nổi biểu cảm nữa, điều kiện của mẹ thật sự quá đáng mà.

“Được, mẹ, con đồng ý!”, Giang Thần bất ngờ lên tiếng.

Anh nói một mạch: “Khách sạn Hoàng Gia có thể sang tên Tuệ Lâm ngay lập tức, nhưng tài sản nhà họ Giang thì không, ông nội vẫn còn đây, không đến lượt con quyết định, nhưng Tuệ Lâm là vợ của con, sau này, tất cả tài sản của con đều có một nửa của cô ấy, về việc này, con có thể làm giấy chứng nhận!”

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đặc biệt là Vương Tuệ Lâm, cô có chút không dám tin, không ngờ Giang Thần lại đồng ý một điều kiện quá quắt như vậy.

Cô cảm thấy một dòng ấm áp dâng lên trong lòng, vành mắt cũng bất giác đỏ hồng.

Vương Bá Nhân gật gù, ông đúng là không nhìn lầm người.

Vốn ông vẫn có chút lo lắng, nhưng giờ hoàn toàn yên tâm rồi.

“Vợ Bá Nhân, cháu trai tôi đã đồng ý, vậy tôi cũng không có ý kiến gì nữa, sau này mọi tài sản của nhà họ Giang đều do nó quyết định, nếu nó đã nói chia cho cháu dâu một nửa, vậy chính là như thế!”, Giang Nghị cũng lên tiếng khẳng định, mấy năm nay ông ấy lâm bệnh nằm dài trên giường, chẳng còn mặn mà với danh lợi, chỉ cần hai đứa cháu có thể yên ấm sống cùng nhau, vậy một nửa gia sản có là gì.

“Hừm! Vậy còn tạm được!”, Điêu Ngọc Lan đắc ý hừ một tiếng.

Trong lòng bà ta, tình cảm vợ chồng xếp thứ hai, điều quan trọng nhất là con gái phải có được thứ đảm bảo trong tay, vậy cho dù sau này hai người ly hôn, cũng không đến nước tay trắng.

‘Phiên tòa’ đến đây là kết thúc, Điêu Ngọc Lan được như ý muốn, hai bên trò chuyện vài câu, sau đó mọi người chuẩn bị dùng bữa cùng nhau.

Tối đến, Giang Thần đưa vợ chồng Vương Bá Nhân tới khách sạn Hoàng Gia.

Mặc dù ở phòng tổng thống, nhưng Vương Bá Nhân vẫn thấy không thoải mái lắm.

“Bá Nhân, nếu đã tới Vân Sơn, chúng ta cũng không thể ở khách sạn mãi được, hay là ngày mai đi xem nhà đi? Các con đều ở Vân Sơn rồi, sau này chúng ta không về Vân Hải nữa!”

Giang Thần vừa rời khỏi, Điêu Ngọc Lan liền bàn chuyện nhà cửa với Vương Bá Nhân.

Ông nghĩ một hồi, thấy cũng hợp lý, giờ hai vợ chồng Giang Thần đều ở đây, sớm muộn ông và vợ cũng chuyển tới nơi này.

“Được, rảnh rỗi chúng ta đi xem thử, tôi xem quảng cáo thấy bảo phía Nam thành phố sắp tới có một căn biệt thự chuẩn bị mở bán, tên là Ức Giang Nam gì đó, hai hôm nữa chúng ta đi xem xem!”, Vương Bá Nhân đồng ý.

Chương : Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.

Trước giờ Giang Thần vẫn luôn là người giữ lời hứa, đêm đó anh đã chuyển giao quyền sở hữu khách sạn lại cho Vương Tuệ Lâm đứng tên.

Về đến nhà cũ, Vương Tuệ Lâm biết được tin này nhưng lại không biết phải nói gì.

Thực tế, cô không quan tâm khách sạn có thực sự đứng tên mình hay không, điều cô quan tâm là người đàn ông mình kết hôn, có thực sự yêu cô hay không.

Bây giờ xem ra, Giang Thần quả là một người đàn ông để cô có thể giao phó cả đời.

“Thực ra, anh có thể mặc kệ mẹ em!”, ngồi ở mép giường, Vương Tuệ Lâm vừa nói vừa nhìn Giang Thần đang nằm dưới sàn nhà.

Hai ngày nay, Giang Thần đều ngủ dưới sàn nhà, bởi vì ông nội muốn hai người sinh con, anh đương nhiên không thể ngủ phòng riêng, đành phải nằm dưới sàn nhà.

Giang Thần ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: “Cho dù bác gái không nói, anh cũng sẽ làm vậy. Dù sao em cũng là vợ của anh, của anh cũng là của em. Điều này cần gì phải bàn nữa!”

Vương Tuệ Lâm nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, do dự một hồi, không khỏi đỏ mặt nói: “Hay là, hay là đêm nay anh lên giường ngủ đi!”

Nghe vậy, Giang Thần nhanh chóng ngồi lên một bên giường, để tay lên đầu gối, nghiêm túc hỏi: “Nói vậy... ‘bà dì’ đó của em đã đi rồi?”

“Tránh sang một bên!”

Vương Tuệ Lâm vừa xấu hổ vừa giận, lập tức cúi đầu xuống, khẽ nói: “Ở đâu ra mà nhanh như vậy được! Em kêu anh lên giường nằm là vì sợ anh nằm dưới nền bị cảm lạnh!”

Giang Thần: “...”

“Bà dì” đó quả là người thân mà tên đàn ông nào cũng ghét!

...

Sáng sớm hôm sau, Vương Tuệ Lâm tự tay nấu bữa sáng cho ông cháu Giang Nghị.

Gần đây, việc kinh doanh cửa hàng hoa quả của nhà Giang Cần càng ngày càng tốt, ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm, nên trực tiếp chuyển đến cửa hàng hoa quả sống cho tiện, Vương Tuệ Lâm với tư cách là cháu dâu đương nhiên phải tiếp nhận nhiệm vụ này rồi.

Giang Nghị rất hài lòng với đứa cháu dâu thứ hai này, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.

Tốt hơn nhiều so với đứa cháu dâu trước đây không đụng đến mười đầu ngón tay.

Trong khoảng thời gian này, Giang Hiên Viên đã đưa Vương Tử Tình đến cầu xin một lần nữa, cầu xin Giang Nghị thu lại lệnh, đừng đuổi cả nhà bọn họ ra khỏi nhà, hai người họ hiện đang rất khốn khổ, tài khoản của Giang Hiên Viên đã bị khóa và cả ngày chỉ có thể vay trực tuyến, mỗi ngày nợ nần chồng chất, dù sao anh ta cũng là một cậu chủ, chưa từng ra ngoài làm việc bao giờ.

Nhưng Giang Nghị đương nhiên không đồng ý. Dù sao đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, làm sao có thể để bọn bọ trở về chứ.

Có điều, dù sao Giang Hiên Viên cũng là cháu trai đích tôn, phận làm ông nội không khỏi có chút lo lắng, nên đã đưa riêng cho anh ta một khoản tiền, dù sao hai vợ chồng vẫn còn hai đứa nhỏ đang chờ được nuôi dưỡng.

Về chuyện này, Giang Thần tất nhiên không nói gì, dù sao cũng tình ruột thịt thân thích khó mà xem như người dưng được, tuy rằng anh hận Giang Thiên Minh, nhưng cũng không muốn ép Giang Hiên Viên đến đường cùng.

Hai ngày nay, Giang Thần khá rảnh, thường xuyên đem “Đan Kinh Đồng Mông” ra xem, mặc dù đến hiện tại, Chu Linh Thảo vẫn chưa có tin tức gì, nhưng cuốn Đan Kinh Đồng Mông này không chỉ có mỗi phương pháp luyện đan loại Bồi Nguyên Đan không thôi, mà vẫn còn một số loại đan dược cấp thấp hơn một chút.

Ví dụ như “Tiểu Bồi Nguyên Đan” là một trong số đó.

Tuy rằng Tiểu Bồi Nguyên Đan kém hơn nhiều so với Đại Bồi Nguyên Đan, nhưng nó có thể giúp nhanh chóng phục hồi sinh lực, bồi bổ cơ thể, loại bỏ một số bệnh tiềm ẩn, hiệu quả rất đáng kể.

Mặc dù nó không có ích cho anh, nhưng nó rất hữu ích cho Điêu Đại Tráng và một số cận vệ!

Vì vậy, lúc anh rảnh liền tranh thủ điều chế một ít dựa theo phương pháp luyện đan này, đồng thời để Điêu Đại Tráng làm chuột bạch thử nghiệm thuốc này trước.

Hiệu quả quả thực rất rõ ràng, sau khi uống thuốc, Điêu Đại Tráng đã không ngủ hai ngày hai đêm và ở luôn trong trạng thái luyện tập ở cường độ cao.

“Anh rể, hiện tại tôi cảm thấy toàn thân đầy lực, trong cơ thể dường như có một cỗ lực lượng vô tận!”

Anh ta nói xong rồi xoay người lại, trực tiếp đi về phía Triệu Quân.

Kết quả tất nhiên bị Triệu Quân đánh cho tơi bời.

Xét cho cùng, điện soái Triệu vẫn là điện soái Triệu, nào dễ bị khiêu chiến đến như vậy.

Tuy nhiên, Điêu Đại Tráng đã có nhiều tiến bộ, ít nhất anh ta có khả năng chống chịu đòn tốt hơn trước, và hoàn toàn chống chọi được đến chiêu thứ chín dưới tay Triệu Quân.

Còn thiếu một chiêu!

Thì anh ta có thể học được phương pháp hít thở của anh rể mình rồi!

Chương : Mặt đen tối của công ty Tinh Vũ Media!

“Đô đốc, hai ngày nay, chúng ta vẫn luôn truy lùng tung tích của Độc Lang, tuy hiện giờ hắn chỉ có một mình nhưng hành tung càng lúc càng không theo một hướng cụ thể. Các anh em nhất thời vẫn chưa tìm ra!”, Giang Thần đang luyện đan trong phòng bếp, chợt Triệu Quân bước vào báo cáo.

“Để Đại Tráng đi đi, dù sao cậu ta cũng không cần ngủ, vừa hay tìm cho cậu ta chút việc để làm!”

“Nhưng với căn cơ tu luyện của Độc Lang, sợ rằng Đại Tráng...”

“Không cần lo lắng về điều này, cậu ta uống những đan dược này của tôi không phải vô ích đâu!”, Giang Thần cười nói.

“Vâng!”

Triệu Quân nhận lệnh rồi đi ra ngoài.

Lúc này, Khương Miêu Miêu đột nhiên gọi điện thoại tới.

“Anh họ… anh có thể cho em mượn ngàn tệ được không?”, Khương Miêu Miêu ngập ngừng hỏi qua điện thoại.

“Miêu Miêu, em sao vậy? Em gặp phải chuyện gì rồi sao?”, Giang Thần sửng sốt hỏi.

Khương Miêu Miêu mới mấy tuổi đầu cơ chứ?

Chỉ là một học sinh trung học. Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?

Đây chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì đó rồi!

“Miêu Miêu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nói với anh họ, đừng sợ, anh sẽ không nói với cô cả đâu!”, Giang Thần thấy trong điện thoại không có động tĩnh gì, liền nói thêm.

Lúc này, Khương Miêu Miêu liền bật khóc.

“Anh họ ơi, em nghe lời anh không làm streamer nữa, nhưng công ty truyền thông mới mà em ký hợp đồng không những không trả lương cho em mà còn bắt em trả ngàn tệ tiền bồi thường quy phạm hợp đồng! Hơn, hơn nữa nếu như không trả được, bọn họ sẽ, sẽ bắt em... huhu!”

“Còn có chuyện như vậy sao?”, Giang Thần không khỏi nhíu mày.

Công ty truyền thông này cũng quá hống hách rồi, không trả lương cho cô bé thì thôi đi, còn đòi khoản tiền bồi thường hợp đồng nhiều đến vậy?

Hơn nữa, còn đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy đối với một đứa trẻ?

Đúng là quá càn quấy mà!

“Công ty mà em ký hợp đồng đó tên gì? Nói với anh họ, anh họ sẽ giúp em đến hỏi cho ra lẽ!”, Giang Thần vội vàng hỏi.

“Vâng ạ, công ty TNHH Tinh Vũ Media!”, Khương Miêu Miêu ngoan ngoãn trả lời.

“Được rồi! Chuyện này giao cho anh, em cứ lo tập trung học hành cho thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung!”, Giang Thần an ủi.

“Anh họ, công ty truyền thông đó có hậu thuẫn rất lớn, nghe nói còn có xuất thân tỉnh lị...”

“Miêu Miêu, em cứ yên tâm, cùng lắm anh họ trả ngàn tệ này cho em. Em đừng để tâm đến, ở trường chuyên tâm học hành là được, em biết chưa?”, Giang Thần nghiêm nghị nói.

“Em biết rồi anh họ”, lúc này, Khương Miêu Miêu không bướng nữa mà ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi Giang Thần cúp điện thoại thì ngay lập tức yêu cầu Triệu Quân chuẩn bị xe và đi thẳng đến công ty Tinh Vũ Media.

Vào lúc này, tại công ty Tinh Vũ Media, văn phòng tổng giám đốc.

Một người đàn ông mập mạp khoảng hơn ba mươi tuổi, đang ngồi chải ngược mái tóc ra sau, chân gác chéo trên bàn của mình. Lúc này, hắn ta đang xem đoạn video live stream của một nữ streamer, và nhân vật chính của video là Khương Miêu Miêu.

“Mẹ kiếp, con nhỏ này, ông đây sẵn sàng bỏ tiền ra để đầu tư cho mày. Mày nói không làm là không làm mà được à? Nằm mơ đi!”

Người đàn ông quấn chặt điếu xì gà của mình, trên mặt lộ ra nụ cười man rợ.

Hắn ta đã ký hợp đồng với rất nhiều nữ streamer, tất nhiên có một số người muốn nghỉ làm nửa chừng, hoặc đột ngột muốn chuyển việc.

Nhưng hợp đồng của hắn ta từ lâu đã là một cạm bẫy, khiến những nữ streamer này bị khóa chặt vào đây, nếu như không muốn làm nữa, vậy phải bồi thường một khoản quy phạm hợp đồng rất lớn.

Nếu như không có tiền..., vậy bồi thường bằng da thịt cũng được!

Cơ thể của một người phụ nữ trong xã hội này sớm đã trở thành một loại tiền tệ được lưu hành.

Hơn nữa, bây giờ những nữ streamer này, từng người một đều rất tươi ngon mọng nước, nếu gặp đúng chỗ thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!

Lý Đại Bảo cũng biết Khương Miêu Miêu là một học sinh, chắc chắn sẽ không kiếm đâu ra được số tiền đó, đến cuối cùng cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn đi vào con đường đó thôi, dù sao thì trước đây hắn ta cũng đã thử qua biết bao nhiêu người rồi.

Theo như hắn ta nghĩ, thì cô gái nhỏ mọng nước này đã là vật nằm trong lòng bàn tay của mình rồi.

Rầm!

Khi Lý Đại Bảo đang mơ về những lợi ích của Khương Miêu Miêu mang lại, cửa văn phòng đột nhiên bị đá tung ra.

Hắn ta bất ngờ hoảng hốt, nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn và xa lạ từ bên ngoài bước vào, trong lòng đột nhiên vô cùng tức giận.

“Các người đang làm cái quái gì vậy, cút khỏi đây mau!”

Cót két!

Khi hai người này đến trước bàn làm việc, Triệu Quân nhanh chóng kéo một chiếc ghế và đặt nó phía sau Giang Thần.

Giang Thần chậm rãi ngồi xuống, chân bắt chéo lại, lộ ra vẻ ôn nhu, thản nhiên nói: “Tôi là anh họ của Khương Miêu Miêu, tôi đến bàn về chuyện chấm dứt hợp đồng với anh!”

Chương : Được nước lấn tới

Anh họ của Khương Miêu Miêu?

Lý Đại Bảo ngẩn người, sau đó liền bật cười.

“Được! Vậy thì nói chuyện nào, giấy trắng mực đen, em gái mày vi phạm hợp đồng, phải đền ít nhất ngàn! Tao thấy mày vừa đi làm không bao lâu nhỉ? Bỏ ra được mấy đồng?”

Lý Đại Bảo khinh thường liếc hai người, trong mắt hắn ta, hai người chỉ là hai kẻ nghèo kiết xác, ngàn đối với một gia đình bình thường mà nói là một con số không nhỏ, hắn ta không tin Giang Thần có thể lo được số tiền này.

“ ngàn đúng không?”, Giang Thần gật đầu, sau đó vẫy tay.

Triệu Quân lập tức đi tới, đặt một chiếc túi lên bàn.

Xoạt!

Khóa túi bật mở, từng xấp tiền màu đỏ đập vào mắt Lý Đại Bảo, hắn ta tức thì sững sờ không tin nổi.

“ ngàn, phiền anh giao hợp đồng của em họ tôi ra đây, từ nay về sau, em ấy không phải blogger thuộc công ty Tinh Vũ nữa!”, Giang Thần lên tiếng.

Từ góc độ pháp luật, anh không thể tìm ra sai phạm của Lý Đại Bảo, cũng không thể dùng vũ lực cưỡng ép đối phương.

Chỉ cần em họ có thể yên tâm học hành, đừng nói là ngàn, dù là triệu anh cũng không chớp mắt một cái.

Tên Lý Đại Bảo lúc này đang nhìn đống tiền trên bàn không chớp mắt, trong lòng thì thầm nổi dã tâm.

Hai người này dễ dàng bỏ ra ngàn, vậy có nghĩa là gì?

Bọn họ cực kỳ có tiền!

Chính xác là một miếng thịt béo bở dâng đến miệng!

“Tiếc quá, tiền em họ mày phải đền không chỉ là ngàn!”, Lý Đại Bảo dựa lưng vào ghế, một tay quấn xì gà, lười nhác nói.

Muốn moi tiền?

Giang Thần nhíu mày.

Anh vốn không định tính toán với tên Lý Đại Bảo này, không ngờ hắn ta lại được nước lấn tới.

Giang Thần sắc mặt lạnh tanh, thờ ơ hỏi lại: “Vậy anh nói đi, tiền vi phạm hợp đồng của em họ tôi là bao nhiêu?”

Lý Đại Bảo bày ra dáng vẻ ưu tư, sau đó nói: “Số lượng fans của em gái mày đã vượt ngàn, nếu cô ta ngừng livestream, bọn tao sẽ thiệt hại ít nhất mấy triệu, thế này đi, tao phiên phiến cho mày, chỉ cần đền triệu là…”

Vụt!

Chưa dứt lời, một bàn tay mạnh mẽ đã túm cổ áo Lý Đại Bảo, xách cả người hắn ta lên.

Hắn ta đang định hét lên thì Triệu Quân đã nhanh như cắt dí đầu hắn ta xuống bàn.

Giang Thần sờ tai: “Ngại quá, nãy tôi không nghe rõ, anh vừa bảo, đền bao nhiêu tiền cơ?”

“Đậu xanh! Mày còn ra vẻ cái gì, biết đứng sau tao là ai không? Tinh Vũ là công ty thuộc Tinh Diệu đấy! Mày dám động vào tao, chính là động vào nhà họ Phạm ở Giang Nam!”, Lý Đại Bảo gầm lên.

Nhà họ Phạm ở Giang Nam, một trong gia tộc lớn nhất ở vùng này, có quan hệ ở cả giới chính trị và xã hội đen, sản nghiệp vô số, mà nổi tiếng nhất chính là tập đoàn giải trí.

Nghe nói hơn nửa những người có máu mặt, các ngôi sao ở Giang Nam đều do nhà họ Phạm nâng đỡ.

Thế lực lớn mạnh khó bề tưởng tượng!

“Nhà họ Phạm?”, Giang Thần lắc đầu: “Tôi chẳng quan tâm Phạm này hay Phạm kia, nếu đã đụng tới Đô đốc Giang đây, vậy anh xui xẻo rồi!”

“Nhưng tôi vẫn cho anh một cơ hội, nếu giờ anh lập tức xóa bỏ hợp đồng cho em gái tôi, tôi sẽ tha cho anh một đường sống!”

“Nếu anh không chịu, vậy dù đứng sau anh là ai, tôi cũng sẽ khiến công ty anh phá sản ngay trong hôm nay!”, anh lạnh lùng cảnh cáo.

“Ha, khiến công ty tao phá sản?”, mặc dù đang bị Triệu Quân đè xuống bàn nhưng Lý Đại Bảo không chút hoảng hốt, nghe xong câu vừa rồi, ngược lại còn cười khinh miệt: “Thằng oắt con, mày xem phim nhiều quá bị ảo à? Tưởng giải quyết mọi trên đời này bằng dùng vũ lực được chắc? Lại còn đòi cho công ty tao phá sản, đúng là cười chết mất, thằng ngu…”

Phập!

Triệu Quân lập tức giật điếu xì gà trên tay Lý Đại Bảo, sau đó lật tay nhét thẳng vào mũi hắn ta.

Lý Đại Bảo gào lên như heo bị chọc tiết, máu mũi tuôn trào, cả người giãy nảy lên như con cá mắc cạn.

Triệu Quân đẩy hắn ta về ghế, nhanh chóng lùi về sau, gọi điện: “Đô đốc có lệnh, trong vòng một phút, lập tức cho công ty Tinh Vũ phá sản!”

“Ha ha?”, Lý Đại Bảo đang bịt mũi, nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi thì bật cười ha hả.

Chương : Lấy đá đập chân

Theo hắn ta thì người Giang Thần chỉ giỏi đụng chân tay thôi, tưởng mình là sếp ai chắc?

Khiến công ty của hắn ta phá sản trong một phút?

Thế lực thần kỳ nào đấy?

Tưởng mình là lãnh đạo thành phố à?

“Diễn, diễn tiếp đi! Nhưng mà hai chúng mày diễn cũng sâu đấy, nếu có ý định làm livestreamer, cứ việc tới tìm tao, tao đảm bảo giúp chúng mày hot nhất cái mạng xã hội!”, Lý Đại Bảo cười lạnh, đồng thời âm thầm đưa tay xuống dưới gầm bàn gửi tin nhắn.

Hắn ta vừa gọi một người bạn làm cảnh sát hình sự. Xã hội hiện nay coi trọng pháp luật, hai tên kia không thể đánh cả cánh sát chứ? Đợi bạn của hắn ta tới, nhất định gông cổ cả hai vào tù!

Triệu Quân vừa cúp máy, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, một cô gái trông có vẻ giống trợ lý chạy vào, sắc mặt hoảng hốt nói: “Giám đốc Lý, không hay rồi, kênh phát sóng của chúng ta bị chặn rồi!”

“Cái gì? Bị chặn?”, Lý Đại Bảo hóa đá.

Kênh phát sóng của công ty hắn ta thuộc sự quản lý của Cục văn hóa thành phố, sao có thể nói chặn là chặn được?

“Giám đốc lý, Cục văn hóa nói chúng ta vi phạm quy định, bị cấm vĩnh viễn, không có cơ hội khôi phục nữa!”, nữ trợ lý cắn môi nói, sắc mặt cô ta cũng sợ hãi không kém.

“Gì cơ?”, Lý Đại Bảo quay sang nhìn Giang Thần.

Ông nội ơi, chuyện này liệu không phải do tên kia chứ?

Không, tuyệt đối không thể nào!

Chỉ một cuộc điện thoại liền ra lệnh được cho Cục văn hóa, đây là thứ thế lực kinh khủng mức nào? Chắc chắn là trùng hợp thôi, ắt hẳn có nguyên do khác!

“Giám đốc Lý, không hay rồi!”, quản lý bộ vận hành cũng chạy tới, bộ dạng hoang mang.

“Lại làm sao nữa?”, Lý Đại Bảo giật thót, vội vàng hỏi.

“Sở Công Thương đã thu hồi giấy phép mạng của công ty! Giờ chúng ta không có quyền kinh doanh truyền thông nữa!”, quản lý nam lau mồ hôi, gấp rút nói.

“Cái gì?”, Lý Đại bảo triệt để hóa đá.

Nếu chỉ chặn kênh phát sóng, vậy hắn ta có thể đổi kênh, nhưng không có giấy phép mạng, vậy là hoàn toàn xong đời!

“Đây, đây đều là do mày ư?”, Lý Đại Bảo mồ hôi chảy ròng ròng, giờ hắn ta đã ý thức rằng mình đánh giá thấp hai tên nhãi này rồi!

Nhất là kẻ đứng trước mặt hắn ta đây, chắc chắn không phải hạng tầm thường!

“Đại Bảo, chuyện gì thế, cậu nhắn tin bảo tôi có người đến công ty cậu làm loạn hả?”

Lúc này, một viên cảnh sát cùng hai người nữa tiến vào.

Lý Đại Bảo thấy thế liền vội vàng xông ra đón tiếp: “Anh Tùng, anh tới rồi, thằng nhãi kia dám đánh tôi, anh xem mũi tôi này, tôi phải kiện bọn chúng, anh mau bắt chúng lại đi!”

Lý Đại Bảo biết lần này hắn ta gặp phải thứ dữ, thế nhưng hồi nãy hai tên này đã đánh người, là cố ý gây thương tích, hắn ta hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này để bắt đối phương hủy bỏ lệnh trừng phạt với công ty.

Giang Tùng vừa nhìn thấy Giang Thần, sắc mặt liền thay đổi.

“Anh, anh họ, anh cũng ở đây à!”, Giang Tùng lắp bắp nói, bộ dạng hống hách hồi nãy mất tiêu, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Dù gì người anh họ này cũng là giám đốc Vinh Đỉnh, lại còn là Đoàn Luyện, đến ông Viên cũng phải cung kính, anh ta nào dám láo nháo.

Có khi giờ cung phụng còn không kịp nữa là!

“Ừm, công ty Tinh Vũ lừa em họ tôi ký hợp đồng toàn điều khoản vô lý, tôi tới đây để giải quyết chuyện này!”, Giang Thần lạnh nhạt nói.

“Gì cơ? Còn có chuyện đấy ạ?”

Giang Tùng cũng nổi giận, lập tức giáng một cái tát vào mặt Lý Đại Bảo, chửi lớn: “Lý Đại Bảo, con mẹ mày gan to thật đấy, em gái anh họ tao cũng là em gái tao, mày dám chèn ép em ấy, hôm nay tao không thể tha cho mày! Người đâu, xử thằng rác rưởi này cho tôi!”

Chương : Truy đuổi

Giang Tùng hạ lệnh một tiếng, hai nhân viên thi hành công vụ liền đi tới còng tay Lý Đại Bảo lại.

Khi bị chiếc còng tay lạnh lẽo còng vào tay, Lý Đại Bảo mới sực tỉnh lại.

Người này rốt cuộc là ai?

Cục văn hóa cũng có người, cục công thương cũng có người, ngay đến đội hình cảnh cũng có người sao?

"Được, oắt con, tao nhớ mày rồi! Nhưng hôm nay mày đã đắc tội với tao đồng nghĩa với việc đắc tội với nhà họ Phạm, chờ tao ra rồi chúng ta sẽ tính toán cẩn thận món nợ này!", lúc Lý Đại Bảo bị đưa đi vẫn còn cố quẳng lại một câu nói hung hăng.

Dù sao hắn ta cũng không chỉ đơn giản là ông chủ của Tinh Vũ mà cũng có chức vụ ở Tinh Diệu, hơn nữa còn có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Phạm, chỉ cần hắn gọi một cuộc điện thoại thì nhà họ Phạm sớm muộn gì cũng sẽ đưa hắn ra.

Giang Thần hoàn toàn không bận tâm với lời nói này.

Đừng nói đến chỉ là một nhà họ Phạm, cho dù là cả Kinh Châu này cũng không có ai dám ngang ngược trước mặt anh!

"Anh Thần, anh yên tâm, vụ án này em nhất định sẽ đích thân giám sát, trả công bằng lại cho anh!", Giang Tùng đột nhiên nịnh nọt nói với Giang Thần.

"Vất vả rồi!", Giang Thần gật đầu rồi đứng lên, đưa theo Triệu Quân đi ra bên ngoài.

Cảm nhận được sự lạnh nhạt của Giang Thần, Giang Tùng cười khổ lắc đầu, xem ra người anh họ này thật sự chẳng có cảm tình gì với anh ta.

Mà lúc này.

Tại vùng ngoại ô Vân Sơn, hai bóng người một trước một sau giống như vượn và khỉ không ngừng xuyên qua rừng rậm.

Soát.

Độc Lang đạp vào một thân cây lớn rồi đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng đá ra một cước, thân ảnh cường tráng phía sau vội vàng chống đỡ, hai chưởng giao nhau ở ngay trước ngực, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, thân ảnh cường tráng bị ép lui về sau cách hơn mười mét rồi mới từ từ dừng lại.

Điêu Đại Tráng lắc lắc hai cánh tay đã tê rần, rồi cười khẩy nhìn người đàn ông đặc trưng vùng Trung Đông trước mặt, trêu tức nói: "Sao anh không chạy nữa, anh cứ chạy đi, tôi vẫn chưa đuổi đã đâu!"

"Ôn con, tôi đã xem thường cậu rồi, ngay đến Huyết Phật cũng không đuổi được tôi, thế mà lại bị cậu đuổi kịp, sức chịu đựng cũng được đấy!", Độc Lang cười lạnh lùng lên tiếng, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tên oắt con này rõ ràng chỉ có tu vi ngoại kình, vậy mà lại có thể đuổi theo được hắn đến tận đây, quả thật là khiến hắn vô cùng kinh hãi.

"Hừ! Tôi đâu chỉ có mỗi sức chịu đựng không tệ! Hôm nay tôi không những đuổi được anh, mà còn phải bắt anh về nữa!", Điêu Đại Tráng bày thế quyền ra, vẻ mặt toát lên biểu cảm nóng lòng muốn tỷ thí.

Độc Lang nghe vậy thì liền cười khẩy khinh miệt, lắc đầu nói: "Ôn con, cậu quá tự tin rồi đó! Chỉ dựa vào một người có tu vi ngoại kình như cậu mà cũng dám đối đầu với tôi sao? Nếu không phải sợ Huyết Phật vây quét thì tôi đã dừng lại từ lâu để lấy đầu cậu rồi! Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng rời đi, bằng không đừng trách tôi ra tay vô tình!"

"Ồ? Vậy sao?", Điêu Đại Tráng khinh miệt bĩu môi nói tiếp: "Nhưng xin lỗi nhé! Anh rể tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi bắt được anh thì anh ấy sẽ dạy tôi phương pháp hô hấp, hôm nay, tôi nhất định phải bắt được anh!"

"Anh rể của cậu?"

"Đô đốc Giang có vợ rồi sao?"

Biết được tin tức này, Độc Lang hơi sững sờ, rồi ánh mắt chợt nheo lại.

Hiện nay Vân Sơn đã bày thiên la địa võng, muốn thoát ra là không thể, trừ khi...

Soát soát soát!

Đúng lúc này, từ trong rừng rậm đột nhiên vang lên âm thanh vụn vặt, Độc Lang giật mình, nhìn chằm chằm vào Điêu Đại Tráng, vội vàng đổi hướng khác chạy đi.

Điêu Đại Tráng cười khẩy rồi tiếp tục đuổi theo!

Đầu bên này, Giang Thần vừa trở về khách sạn thì Khương Miêu Miêu liền gọi điện tới.

"Anh hai, em vừa nhận được tin tức, nền tảng livestream của Tinh Vũ Media bị đóng rồi, là anh làm sao?", Khương Miêu Miêu giọng điệu vui mừng nói trong điện thoại.

"Ừ, Tinh Vũ bị đóng cửa rồi, hợp đồng của em đương nhiên cũng bị hủy bỏ, sau này em không được phép ký hợp đồng với mấy nền tảng livestream này nữa. Nếu như để anh biết em vẫn còn làm livestream thì anh sẽ không bao che cho em với cô cả nữa đâu!", Giang Thần nghiêm khắc nói.

"Em biết rồi anh hai!", Khương Miêu Miêu không nhịn được vùng vằng một câu, rồi vội vàng nói: "Đúng rồi anh hai, anh đã giúp em được một việc lớn, em mời anh ăn cơm, tối nay anh rảnh không?"

"Em muốn mời anh ăn cơm?", Giang Thần cười rồi lắc đầu nói: "Nhóc con, em vẫn chỉ là một học sinh, không cần đến lượt em mời anh ăn cơm, như vậy đi, tối nay em muốn ăn gì, anh hai mời!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio