"Hội trưởng của thương hội nước Chiêm chính là Dương Kiến Nghiêm" Hứa Thu Hân nhắm mắt.
"Cái gì?" Vừa nghe thấy tin này, Trương Nhất Minh kinh hãi.
Trong mắt là hoảng hốt, anh ta run run nói: "Vậy vị hội trưởng trẻ tuổi trong
truyền thuyết, là...!Dương Kiến Nghiêm...!hội trưởng mà là anh em với chiến thần Côn Luân, là...!Dương Kiển Nghiêm?"
"Đúng vậy." Oanh!
Có được đáp án, sự kiêu ngạo cuối cùng trong lòng Trương Nhất Minh đã hoàn toàn tan biến, anh ta tê liệt ngồi trên ghế.
Anh em của chiến thần Côn Luân, cho dù có giết người thì có sao? Trương Nhất Minh rất hối hận, cực kỳ hối hận!
Ai mà ngờ được, phế vật trong mắt mình, phế vật trong mắt các bạn học, một thằng con rể đi ở rể ăn bám lại có bối cảnh như thế này?
Anh ta không thể tưởng tượng nổi!
Nếu anh ta biết ngay từ đầu thì có đánh chết anh ta cũng sẽ không chọc vào Hứa Khinh Tử, thậm chí anh ta sẽ không về Hải Kinh. !"Đều tại cô!"
Anh ta nhìn Hứa Thu Hân với ánh mắt hung ác, đau khổ chửi ầm lên: "Đều tại cô, con đĩ này, rõ ràng cô biết bối cảnh của Dương Kiến Nghiêm, tại sao cô ngay từ lúc bắt đầu cô không nói cho tôi biết, cô đã kích động tôi bắt cóc con gái anh ta."
"Nếu tôi nói, anh còn dám làm không?" Hứa Thu Hân nói,
"Con đĩ này, cô cũng là con điên, mẹ nó, ông đây phải giết chết cô!" Trương Nhất Minh tức run cả người, nếu có thể, anh ta muốn bóp chết Hứa Thu Hân.
"Dương Kiến Nghiêm, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi, tha cho tôi một mạng chó".
Sau đó anh ta quay đầu, nhìn thẳng vào Dương Kiển Nghiêm, ánh mắt tràn ngập sự cầu xin..
"Dáng vẻ cầu xin này của anh, trông thật thảm hại." Dương Kiến Nghiêm nói.
Cùng lúc đó, viên đạn được lên nòng, súng đặt ở mi tâm anh ta.
Một mùi khai bốc ra.
Trương Nhất Minh sợ đến mức tè ra quần.
Dưới chân anh ta, đầy chất lỏng màu vàng.
"Dương Kiến Nghiêm, anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi" Anh ta kinh hoàng, lắc đầu liên tục.
"Ồ, anh cho tôi một lý do mà tôi không thể giết anh đi."
"Tôi đã kết hôn, tôi có VỢ, anh mà giết tôi thì vợ tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Trương Nhất Minh cắn răng nói.
"Vợ anh tên là Trần Thanh Hàm"
"Sao anh biết?" Trương Nhất Minh trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Dương Kiến Nghiêm lại có thể điều tra ra vợ của anh ta.
Sau đó anh ta vội vàng nói: "Đúng vậy, vợ tôi là Trần Thanh Hàm, cô ấy là người nhà họ Trần ở Thủ Đô, anh có biết nhà họ Trần ở Thủ đô không?"
"Nhà họ Trần ở Thủ đô? Nhà giàu nhất Thủ đô đấy hả?"
Ngay cả Hứa Thu Hân nghe xong cũng không nhịn được kinh sợ mà hô ra tiếng.
"Đúng thế, chính là nhà họ Trần đó!" Trương Nhất Minh gật đầu, ánh mắt vốn tràn ngập sợ hãi, hiểm thấy lộ ra được một tia tự kiêu, sau đó anh ta hếch ngực, nhìn Dương Kiển Nghiêm, rồi nói: "Bà hoàng Trần Phi Lan ở Thủ đô, anh cũng biết đúng không? Trần Thanh Hàm chính là em gái của Trần Phi Lan, anh không thể giết tôi, nếu anh mà giết tôi, vợ tôi sẽ không tha cho anh!"
Nghe Trương Nhất Minh nói xong, mặc dù Dương Kiến Nghiêm hơi ngạc nhiên, nhưng điều đó đã nằm trong dự đoán của anh.
Không tra ra bối cảnh của Trần Thanh Hàm, điều đầu tiên mà Dương Kiến Nghiêm nghĩ đến đó là nhà họ Trần ở Thủ đô.
Điều duy nhất làm anh ngạc nhiên là, anh không ngờ Trần Thanh Hàm không phải người nhà họ Trần, vậy mà vẫn là em gái của Trần Phi Lan, em gái của người phụ nữ đó.
"Anh sợ rồi chứ?" Thấy Dương Kiến Nghiêm suy tư, Trương Nhất Minh tưởng là Dương Kiến Nghiêm đã sợ, dẫu sao thì ở nước Chiêm, không có ai nghe đến tên.
nhà họ Trần mà vẫn bình thản được.
"Tha cho tôi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, anh yên tâm, tôi sẽ không tìm anh gây sự đầu, sau này chúng ta coi như không quen biết, sau này mãi mãi không gặp lại!" Dường như Trương Nhất Minh đã tìm được chỗ dựa, anh ta bắt đầu nói điều kiện với Dương Kiển Nghiêm.
"Thế mà nhà họ Trần lại có người con rể như anh, ha ha." Dương Kiến Nghiêm mỉm cười.
"Anh có ý gì?" "Anh biết không?" Dương Kiến Nghiêm nói.
"Ừm?" "Tôi và Trần Phi Lan có thù, thù gì nhỉ? Cô ta không chết, lòng tôi không yên" Âm! Gương mặt Trương Nhất Minh biến sắc.
"Dương Kiển Nghiêm, anh không thể giết tôi, vừa nãy lúc tôi bị trói, tôi đã gửi tin nhắn cho vợ tôi, cô ấy đã biết chuyện ở đây rồi, anh mà giết tôi thật, cô ấy sẽ tìm anh đấy!"
"Anh Dương, có điện thoại."
Nói xong, Dương Kiến Nghiêm cúp điện thoại.
Mà giờ phút này, Trương Nhất Minh hoàn toàn sợ đến đái ra quần rồi.
Anh ta không ngờ Dương Kiến Nghiêm lại quên Trần Phi Lan, thậm chí còn có thù với nhà họ Trần.
Anh ta càng không ngờ, Dương Kiến Nghiêm không hề sợ nhà họ Trần.
Con át chủ bài duy nhất của anh ta đã không còn nữa rồi.
"Dương Kiến Nghiêm, tha cho tôi một cái mạng chó đi!" Anh ta khổ sở cầu xin, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Không được." Dương Kiến Nghiêm lắc đầu.
Khẩu súng đã hạ xuống, lại đặt lên trán Trương Nhất Minh một lần nữa, sau đó tiếng súng vang lên..