Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tàu đến trạm.
Mấy người mua quà tặng, dù sao thì sắp về nhà họ Cao, nên vẫn phải chuẩn bị quà một chút.
Nhưng toàn là mấy người họ mua, Dương Kiển Nghiêm đợi ở bên ngoài.
Bởi vì Dương Kiến Nghiêm không có cảm tình gì với nhà họ Cao cả, thậm chí anh còn chưa bao giờ tiếp xúc.
Anh tới cũng không phải vì đi tới nhà họ Cao, chẳng qua mấy người Hứa Khinh Tử muốn tới, nên anh đi cùng họ.
Lúc ở cổng, Dương Kiến Nghiêm gọi điện thoại.
"Lang à, tôi tới rồi"
"Anh Dương đang ở đâu đấy?"
Côn Luân để Lang ở lại Nam Hòa, chính là để tiếp ứng cho Dương Kiến Nghiêm.
"Tôi uy tín mà, anh cứ đưa vị trí cho tôi." Đang nói chuyện thì mấy người Hứa Khinh Tử đi ra.
"Giờ không nói nữa"
Dương Kiển Nghiêm cúp điện thoại.
"Đi thôi!"
Dương Kiến Nghiệm lái xe, đưa mấy người Hứa Khinh Tử đi tới nhà họ Cao.
Nhưng mà sau khi đi được một lúc, Cao Xuân Lan nghi hoặc nói: "Dương Kiến Nghiêm này, đây không phải đường đi tới nhà họ Cao"
"Đợi một lát, có người bám đuôi"
Sau khi chiếc xe đi tới một quảng trường, thì dừng lại.
Dưới ánh mắt không hiểu gì của mấy người, Dương Kiến Nghiêm mở của xuống xe, tựa vào bên cạnh xe.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Land Rover, cũng lại qua đây.
Dương Kiển Nghiêm đi qua, gõ cửa xe.
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt của một người đàn ông hơn năm mươi tuổi xuất hiện.
"Tôi không quen ông đâu nhỉ, đi theo tôi lâu như vậy, có chuyện gì?" Dương Kiến Nghiêm dò hỏi.
"Là ông?"
Dương Kiến Nghiêm còn chưa nói gì, sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Cao Xuân Lan.
Không biết là khi nào mà ba người đã xuống xe rồi.
"Xuân Lan à, chuyện này bà tới Hải Kinh, sao mà đi lâu thế.
Tôi rất nhớ bà" Người đàn ông trung niên xuống xe, sau đó ánh mắt lại dừng lại ở trên người Cao Thúy Ngân, cười hắc hắc: "Thúy Ngân ngày càng xinh nhỉ".
Sắc mặt Cao Thúy Ngân trầm xuống, quay đầu sang chỗ khác, nhưng không nói chuyện, trong mắt có chút chán ghét.
"Ông làm cái gì vậy?" Cao Xuân Lan hỏi: "Chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi, bây giờ ông còn quấn lấy tôi làm gì?"
"Bà nói gì đấy, tốt xấu gì thì một ngày vợ chồng trăm ngày à không phải, bà thấy tôi vẫn luôn quan tâm đến mẹ con bà đấy, mọi người vừa trở về, tôi đã biết rồi này."
"Ghê tởm"
Cao Xuân Lan chửi.
"Vừa tới Nam Hòa, tôi mời mọi người dùng cơm nhé, tối nay tôi mời!" "Cơm của ông, tôi ghê tởm!" Cao Xuân Lan thẳng thừng từ chối.
"Con đĩ này, tao nể mặt mày rồi đúng không?"
Thấy Cao Xuân Lan mềm cứng không ăn, người đàn ông đã tức giận, ông ta xắn tay áo, lộ ra hình xăm đầy cánh tay, thay đổi vẻ mặt trước đó rồi hung ác chửi: "Mày nói lại một chữ không nữa đi, mày thử đi? Mày tưởng nhà họ Cao đứng về phía mày thật à? Mày cũng không nhìn xem mình là cái loại gì?"
"Tôi nói này, ông là cái thá gì, ông chửi thêm một câu nữa, ông có tin tôi đánh ông không?" Dương Kiến Nghiêm đi lên đằng trước, đứng ở phía trước Cao Xuân Lan.
"Thằng nhãi ranh, mày là cái thá gì?" Người đàn ông nhìn Dương Kiến Nghiêm, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
"Cậu ấy là con rể tôi, Dương Kiến Nghiêm" Cao Xuân Lan không còn thái độ như trước, bà giải thích.
"Ồ, thì ra là ông chồng vô dụng của Khinh Tử à, không phải đã bỏ nhà ra đi rồi sao, sao lại về rồi thế này? Sao này thằng nhãi ranh? Ra ngoài năm năm, giờ trở về rồi thì kinh rồi hả? Vẫn là một thằng vô dụng mà thôi, cậu chõ mõm vào việc có tôi, cậu có tin là ông đây dùng tay chém cậu không"
"Hắc.." Dương Kiển Nghiêm bật cười.
"Dương Kiến Nghiêm, thôi bỏ đi.
Nhưng mà ngay khi anh đang chuẩn bị nói gì đó, Cao Xuân Lan đã kéo Dương Kiến Nghiêm lại.
"Đi thôi, ăn với ông một bữa cơm, ăn cơm xong chúng tôi phải về rồi" Cao Xuân Lan bất đắc dĩ đồng ý.
Thấy thế, Dương Kiển Nghiêm cũng không tiện nói gì.
Cao Xuân Lan lên xe của người đàn ông.
Hứa Khinh Tử và Cao Thúy Ngân ngồi xe của Dương Kiển Nghiêm.
"Cao Thúy Ngân, người đó là ai?"
Trên đường đi, Dương Kiến Nghiêm hỏi.
"Người đó là bố của Cao Thúy Ngân" Hứa Khinh Tử nói với vẻ mặt vô cảm.
"Đúng vậy!" Cao Thúy Ngân cười khổ.
"Ò" Dương Kiến Nghiêm gật đầu, thông qua cuộc đối thoại vừa nãy, cơ bản thì anh đã đoán được rồi.
Trước đây khi kết hôn với Hứa Khinh Tử, Dương Kiển Nghiêm đã biết Hứa Khinh Tử có một em gái cùng mẹ khác cha là Cao Thúy Ngân, còn về tình hình chỗ Cao Thúy Ngân, Dương Kiến Nghiêm chưa từng đi tìm hiểu.
Thì ra trước kia bố của Hứa Khinh Tử mất sớm, sau này Cao Xuân Lan lại xuất giá tới Nam Hòa, nên mới có Cao Thúy Ngân.
Nhưng ông bố này của cô ấy, là một lão côn đồ tiêu chuẩn.
Cũng chính là sau khi lấy ông ta, người nhà Hứa nghĩ rằng đứa con dâu này không trung thành liền không gặp nữa, đặc biệt là sau khi Hứa Khinh Tử cũng gả cho Dương Kiến Nghiêm, sau khi nhà họ Hứa thất bại, Cao Xuân Lan càng không được coi trọng ở nhà họ Hứa.
Còn về phần nhà họ Cao bên này, bởi vì Cao Xuân Lan lấy người đàn ông này, nên cũng không được đối xử tối.
Này mới dẫn tới việc, bà bị hai bên sỉ nhục.
Sau khi nghe Cao Thúy Ngân giải thích, Dương Kiển Nghiêm mới biết, Cao Xuân Lan cũng là một người đáng thương.
"Khi xưa mẹ em bị mù, tưởng là đã tìm được tình yêu, không ngờ lại tìm phải một thằng khốn.
Mười năm trước, bọn họ đã ly hôn rồi, nhưng ông ta vẫn cứ quấn lấy mẹ em"
"Nhà họ Cao không quản sao?"
"Đầu tiên là nhà họ Cao không coi trọng mẹ em, hơn nữa người đàn ông này còn lăn lộn vào giới xã hội đen, ông ta rất có năng lực, nhà họ Lực cũng không muốn chọc phiền toái" Lúc nói những việc này, Cao Thúy Ngân nghiến răng nghiến lợi.
"Đều do mẹ mình gieo gió gặt bão" Hứa Khinh Tử cũng bất mãn nói.
Rõ ràng là, chuyện năm xưa sau khi bố cô qua đời Cao Xuân Lan tái giá, cũng là một nỗi buồn thầm kín của cô.
Nói một đường, bất tri bất giác, chiếc xe đã đi tới một hội sở tên là Hắc Mân Côi.
"Anh rể, hay là chúng ta đừng vào nữa" Nhìn thấy hội sở này, ánh mắt Cao Thúy Ngân xoẹt qua một tia sợ hãi.
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị mở ra.
Một nhóm người mặc trang phục võ sĩ, đi guốc gỗ.
Một thanh niên dẫn đầu còn mang theo một thanh đao võ sĩ.
"Anh Yamamoto, anh tới rồi à!"
Nhìn thấy người tới, Ngụy Văn Dũng vội vàng đứng dậy, thái độ cực kỳ tiểu nhân đứng lên đón tiếp.
"Ừ."
.