Chiến Thần Phong Vân

chương 1048

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả nhà Diệp Huyền Tần đoàn tụ

Bà cụ Thượng Quan suy nghĩ thêm một chút, thì vẫn đồng ý với yêu cầu này.

Trong hầm ngục tối tăm không nhìn thấy mặt trời,. truyện kiếm hiệp hay

Bố mẹ của Diệp Huyền Tần, Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Vân Phi nhìn nhau qua song sắt phòng giam.

Diệp Vân Phi bị một người của dòng họ Thượng Quan đầu độc bằng trùng cổ, mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi đau không phải của con người.

Hiện tại Diệp Vân Phi đã bị tra tấn đến nỗi trông không ra gì nữa, nếu không phải ông ấy có ý chí kiên định, e rằng đã chết từ lâu rồi.

Thượng Quan Điều Đoàn nhìn thấy mà cảm thấy đau lòng,

Nhưng lại cách nhau một căn phòng giam, nên vốn dĩ bà ấy không thể làm được gì.

Bà ấy thực sự muốn chuyển một nửa nỗi đau của Diệp Vân Phi lên người mình, Nhưng bà ấy biết rằng, đây chỉ là ước mong xa vời mà thôi.

Người của dòng họ Thượng Quan, chính là muốn Diệp Vân Phi đang sống sờ sờ đau đớn đến chết

Mặc dù như vậy, nhưng Diệp Vân Phi đã an ủi Thượng Quan Điểu Đoàn, bảo bà ấy đừng lo lắng cho mình.

Đột nhiên, trong căn phòng giam yên tĩnh có một âm thanh răng rắc truyền đến.

Cả hai nhìn theo hướng âm thanh một cách ngờ vực,

Sau đó, các dây thần kinh chật căng ra, da đầu trở nên ngứa ran.

Thế mà ổ khóa cửa chạy bằng điện của căn phòng giam Huyền Minh nhị lão đã mở ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy,

Người của dòng họ Thương Quan muốn thả Huyền Minh nhị lão ra sao?

Họ không lo lắng hai người họ sẽ khuấy đảo long trời lở đất Đại Hạ sao?

Không ai biết rõ chi tiết về Huyền Minh nhị lão hơn Thượng Quan Điểu Đoàn.

Hai người này vốn cũng là dòng họ Thượng Quan. người của

Khi hai người họ còn tuổi thanh niên thì đã chiến đấu trên chiến trường, công lao hiển hách, được xếp vào hàng tướng quân.

Sau đó, khi họ đánh dẹp quân xâm lược của kẻ thù, thì đã trúng mưu kế của quân địch, bị bao vây trên một hòn đảo biệt lập. Họ đã hết cạn đạn dược và lương thực, thông tin liên lạc bị chặn đứng, bị cô lập và không có viện trợ Hàng ngàn tướng sĩ dưới tay họ, đều bị chết đói.

Chỉ có hai người họ, kiên trì trên hòn đảo nhỏ trong suốt hai năm, đợi quân địch rút lui, rồi mới thoát khỏi vòng vây.

Trong hai năm qua, họ đã ăn thịt của cấp dưới để sống sót!

Cho dù xác chết sớm đã bị thối rữa

Ăn thịt người sống không chỉ mang đến cho họ một sự tra tấn về thể xác mà còn về mặt tâm lý.

Sau khi trốn thoát, cả hai đều bị méo mó về mặt tâm lý, hoàn toàn bị điên loạn, đốt, giết, cướp bóc khắp nơi, và lấy thịt người làm thức ăn.

Giống hệt như hai con ác quỷ.

Quân đội đã cử người đến trấn áp bọn họ, nhưng cả hai đều rất mạnh mẽ, quân đội nhiều lần vây quét đều vô ích, để cả hai trốn thoát được.

Cuối cùng, phải để đích thân Thần Soái ra tay, mới trấn áp được họ.

Ban đầu, quân đội muốn giam giữ cả hai ở một nhà tù tuyệt mật ở sa mạc Gobi.

Tuy nhiên, dưới sự đấu tranh của dòng họ Thượng Quan, vẫn phải giam cả hai ở trong hầm ngục riêng của dòng họ Thương Quan, đã không được thả ra trong nhiều hàng chục năm.

Bây giờ người của dòng họ Thượng Quan thả hai người họ ra,

E rằng trong giang hồ sẽ lại sắp dấy lên một cơn bão đẫm máu nữa rồi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, phát ra từ trong phòng giam của Huyền Minh nhị lão, Sau đó, hai đoàn bóng đen xuất hiện trong tầm nhìn của hai người họ.

Chỉ cần liếc mắt một cái, thì sắc mặt của Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Vân Phi trắng bệch ra, lần lượt lùi lại.

Trời ơi, hai người này rốt cuộc là người hay là ma vậy?

Họ có ngoại hình của một con người, nhưng trên dưới cơ thể đều là lông lá.

Cả hai con mắt đều đỏ rực, giống như mắt của một con sói khát máu.

Cả hai đều trần truồng, trên người không có lấy một tấc da thịt nguyên vẹn, khắp nơi đều là vết sẹo!

Thậm chí, nhiều vết thương còn bị nhiễm trùng, thối rữa và sinh giòi.

Mùi hôi tanh trên cơ thể bọn họ thật khiến người ta buồn nôn.

Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Vân Phi tái mặt vì sợ hãi. Nếu lúc này bị bọn họ nhìn chăm chăm, thì còn có thể có kết cục tốt đẹp không?

Diệp Vân Phi nhanh chóng nháy mắt với Thượng Quan Điểu Đoàn, ra hiệu cho bà ấy tránh xa cánh cửa, núp sâu vào trong phòng giam.

Tuy nhiên, đã quá muộn rồi.

Huyền Minh nhị lão khịt khịt mũi, ngửi được mùi con người.

Đôi mắt vốn dĩ tối tăm của họ, đột nhiên lóe lên tia sáng màu máu đỏ tươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio