Chỉ có điều cô lại nhanh chóng quật cường đứng lên.
Fck!
Diệp Kim Lâm tức điên lên: “Ông đây coi trọng cô là mộ tổ tiên nhà cô bốc khói xanh đấy. “Cô đã không biết tốt xấu thì đừng trách ông đây vô tình!”
Anh ta giơ bàn tay lên thật cao, chuẩn bị tát Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết bị dọa đến nhắm mắt lại, chẳng qua là vẫn không có chút sợ hãi nào như cũ.
Nhưng vào lúc này.
Một tia sáng lóe lên trước mắt mọi người một cái rồi biến mất, cuối cùng chui vào trong cổ tay của Diệp Kim Lâm.
A!
Diệp Kim Lâm đau đớn hét thảm một tiếng, lui về sau hai bước.
Đám người khiếp sợ, chăm chú nhìn kỹ lại.
Không ngờ lại là một cây dao găm xuyên qua bàn tay của Diệp Kim Lâm, đóng chặt cánh tay của anh ta lên vách tường.
Là ai làm?
Người nhà họ Diệp cảnh giác nhìn về phía cổng.
Tiếp sau đó, tâm thần run rẩy!
Là Diệp Huyền Tần
Hơn nữa, giờ phút này Diệp Huyền Trân cũng không có ngồi xe lăn, là đi bộ đến đây.
Bước chân của anh vững vàng, tiếng vang có lực, mọi động tác đều lộ ra cảm giác mạnh mẽ.
Vậy mà anh đã khôi phục lại rồi! Người nhà họ Diệp rũ mắt xuống, than thở: Rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Từ Lam Khiết không đợi được cái tát của Diệp Kim Lâm thì tò mò mở mắt ra.
Một màn trước mắt khiến cho cô vừa kinh hãi vừa vui mừng.
Thừa dịp người nhà họ Diệp đờ người ra trong giây lát, cô vội vàng nhào vào trong lồng ngực của Diệp Huyền Tân: “Tần, cuối cùng anh cũng đến rồi.” “Vừa rồi, bọn họ đã ép em phải lấy Diệp Kim Lâm... Hu hu, em còn tưởng rằng đời này không còn cách nào làm vợ của anh nữa rồi.”
Diệp Huyền Tần đau lòng vuốt vuốt mái tóc dài của Từ Lam Khiết: “Lam Khiết đường hoảng sợ.” “Em là của anh, không ai có thể cướp em ra khỏi tay anh.” “Đến đây, ngồi xuống. Đợi anh giải quyết xong chuyện bên này thì chúng ta về nhà cùng thương lượng một chút chi tiết về hôn lễ của chúng ta."
Được!
Từ Lam Khiết gật gật đầu.
Diệp Huyền Tân đi về phía bà cụ Diệp: “Cút đi.”
Bà cụ Diệp tức giận nói: “Tao là bà của mày, sao mày có thể ăn nói với người lớn như vậy?” “Hơn nữa bây giờ tao là chủ nhân của nhà họ Diệp, lẽ ra tao phải ngồi trên vị trí chủ nhà.” Diệp Huyền Tần tiện tay đập lên mặt bàn.
Cái bàn ầm một tiếng sụp đổ, hóa thành mảnh vụn, tro bụi bay đầy trời.
Tiếng động cực kỳ lớn, đinh tai nhức óc. “Cút đi.” Diệp Huyền Tần lặp lại lần nữa. Sắc mặt của bà cụ Diệp trắng bệch, run run rẩy rẩy tránh sang một bên.
Bà ta không có chút nghi ngờ rằng Diệp
Huyền Tần có dám đập mình thành một cái bánh nhân thịt hay không. Diệp Huyền Tần ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua tất cả: “Vốn dĩ bây giờ tôi không có rảnh lòng rảnh dạ muốn để ý đến mấy người." “Nhưng mà các người lại khăng khăng muốn tìm cái chết." “Vậy thì được rồi, hôm nay chúng ta tổng hết nợ lại tính rõ một lần đi.”
Bà cụ Diệp dựa vào lý lẽ mà tranh luận: “Mày có thể tính món nợ gì?” “Từ Lam Khiết đã nhận sính lễ và thiệp mời của Kim Lâm, chính là ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân này.” “Chúng tôi cưới Từ Lam Khiết là chuyện đương nhiên.”
Từ Lam Khiết vội vàng giải thích: "Là các người lừa gạt tôi nên tôi mới nhận sính lễ. “Tôi còn cho là các người thay Diệp Huyền Tẫn đến cầu hôn, hơn nữa các người cùng chấp nhận.
Bà cụ Diệp giận dữ mắng: "Chúng tôi cũng chưa từng nói là đưa sính lễ đến thay cho Diệp Huyền Tần.”
Từ Lam Khiết tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Diệp Huyền Tần: “Là ai đưa sính lễ?”
Là tạo đấy!
Diệp Kim Lâm nhẫn nhịn sự đau nhức kịch liệt mà nói.
Diệp Huyền Tân: “Bây giờ tao yêu cầu mày thu hồi sính lễ lại."
Không thể nào!
Diệp Kim Lâm như chém định chặt sắt.
Diệp Huyền Tần nhanh chóng vung tay lên.
Một dao găm nhanh chóng bắn ra, đâm xuyên qua cánh tay kia của Diệp Kim Lâm, đóng chặt ở trên tường.
A!
Diệp Kim Lâm kêu thảm thiết đến mức tế tim liệt phổi.
Diệp Huyền Tần: “Thu hồi sinh lễ ngay cho tao!” “Có chết tạo cũng không thu hồi sinh lễ” Diệp Kim Lâm giống như một con báo nổi giận, liên tục gào thét.
Thu hồi sính lễ thì xem như đổ sông đổ biển rồi.
Diệp Huyền Tần: “Hay lắm, thật khâm phục tính cách của mày!”
Diệp Huyền Tần vung ra một cây dao găm lần nữa.
Lần này dao găm trực tiếp đâm xuyên qua đùi của Diệp Kim Lâm.
Bây giờ, trên dưới cả người anh ta đều sắp bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.