Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Khả Diệu khóc như mưa, ôm Từ Lam Khiết khóc to: "Đứa con gái đáng thương của tôi..."
Diệp Vân Phi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Tra ngay!"
"Tôi nhất định phải điều tra tới cùng, tìm ra hung thủ!"
"Hung thủ, một tên cũng đừng hòng chay!"
Mấy ngày nay, Diệp Huyền Tần luôn ẩn núp trong căn cứ tạm thời của Kính Lang.
Dĩ nhiên, anh vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Từ Lam Khiết. Khi anh biết được Từ Lam Khiết phải tiếp tục kết hôn, gả cho bản thân mình sau khi "hy sinh".
Diệp Huyền Tần vừa cảm động vừa thấy tội lỗi.
"Lam Khiết, xin lỗi, khiến em chịu khổ rồi."
"Gả cho người quân nhân, trở thành một người quân tẩu, sao lại dễ dàng cơ chứ."
"Lam Khiết, yên tâm đi, Quốc Khánh hôm ấy, anh sẽ cho em một hôn lễ tuyệt vời nhất thế gian này!"
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày Quốc Khánh.
Hôm nay, khắp nơi hân hoan, mọi người cùng vui. Tuy nhiên, cả gia đì Từ Lam Khiết đang đắm chìm trong cơn đau buồn bất tân.
Từ Lam Khiết mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi.
Dù cô để mặt mộc, nhưng vẫn xinh đẹp mỹ lệ động lòng người như cũ, cô đẹp không sao tả xiết.
Phù dâu là Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ.
Sau khi cả hai biết được Diệp Huyền Tần xảy ra chuyện, họ cũng khóc một trận thật to.
Các cô cố nén nỗi đau, đến làm phù dâu.
Đến cả các cô đều đau thương như vậy, huống hồ gì cô dâu Từ Lam Khiết.
"Nam Huyên." Từ Lam Khiết bỗng nhiên nói: "Chị giúp em đội khăn trùm đầu đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
Được!
Từ Nam Huyên dè đặt đội khăn trùm đầu cho Từ Lam Khiết, cô không cầm được nước mắt.
Buổi hôn lễ đặc biệt này không có đội ngũ rước dâu, không có nháo động phòng, thậm chí không có chú rể quỳ xuống cầu hôn.
Lam Khiết có thể chịu nổi không đây.
Cứ cho là chịu nổi đi, thì cô cũng sẽ uất ức chết mất.
Diệp Huyền Tần em là một tên khốn nạn, em thật có lỗi với em gái chị!
Nếu em dám làm một tên quỷ phong lưu ở dưới đó, chị nhất định sẽ không tha cho em.
Trình Hạ Vũ cầm bó hoa tươi đưa cho Từ Lam Khiết: "Chị Lam Khiết, hôm nay chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này."
Lời thoại của cô ấy vốn dĩ là, Từ Lam Khiết là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.
Nhưng mà, bây giờ hai chữ "hạnh phúc" hoàn toàn không còn thích hợp với Từ Lam Khiết.
Vì thế, cô ấy tạm thời thay đổi thành "người phụ nữ xinh đẹp nhất".
Giờ lành đã đến.
Hôn lễ nên bắt đầu rồi.
Từ Lam Khiết rút điện thoại di động ra, xem hình ảnh của Diệp Huyền Tần, rồi lẩm bẩm một mình.
"Đồ đầu gỗ, em sắp gả cho anh rồi nè, anh có vui không?"
"Nam Huyên, Cá Nhỏ, đi thôi."
Trong lòng Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ giống như bị một tảng đá lớn chặn lại làm cả hai thở không nổi.
Hôn lễ được tổ chức rất đơn giản.
Đích thân Lý Khả Diệu với Từ Huy Hoàng sẽ đưa Từ Lam Khiết đến nhà họ Diệp.
Từ Lam Khiết sẽ lạy đầu, dâng trà cho Diệp Vân Phi với Thượng Quan Hành Ngữ, coi như cô đã gả cho Diệp Huyền Tần.
Khi các cô đang muốn ra ngoài thì bỗng nhiên có một trận ồn ào ngoài cửa.
Từ Huy Hoàng tức giận nói: "Các người đến đây làm gì?"
"Ở đây không chào đón các người, mời các người đi ra."
Sau đó, truyền tới giọng nói không lạnh không nóng của bà cụ Thượng Quan: "Tôi là bà ngoại của chú rể Diệp Huyền Tần."
"Cháu ngoại tôi kết hôn, đương nhiên là bà ngoại này phải tới tặng quà rồi."
Bịch!
Ngay sau đó, cửa khuê phòng bị đá văng ra.
Bà cụ Thượng Quan bước vào cùng với vài vị dòng chính của dòng họ Thượng Quan.
Ngoài ra, còn có một quý bà với khí chất cao quý và vẫn còn sự thùy mị.
Đó chính là bà Thiên, Kim Lĩnh Nam.
Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ nằm chặt tay, dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nhìn bọn họ.