Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thám tử gật đầu: "Không sai!"
"Con ngu này." Trong cơn giận dữ, chiến thần Côn Luân lại nhấc chân đạp bay thêm một người giúp việc nữa.
"Con mẹ nó, nó ra tay lúc nào mà không được, tại sao cứ phải ra tay vào lúc này. Biết bao công lao suốt nửa năm nay của ông đây, đều bị hủy hoại trong tay con đàn bà ngu dốt này rồi."
Thám tử thận trọng nói: "Chiến thần, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
chiến thần Côn Luân cắn răng nghiến lợi nói: "Hừ, cái bọn tốn cơm tốn gạo ấy đã bị thần soái tóm được. Giữ cái đám ấy lại cũng vô ích, thậm chí còn có thể khai tôi ra nữa. Giết đi. Quên đi, để tôi tự làm. Chắc chắn bọn chúng đã bị thần soái nhốt trong địa lao tuyệt mật. Trong thiên hạ ngày trừ tôi ra, có lẽ không ai có thể xông vào đó được."
Thám tử: "Vâng."
Đêm nay ông ta sẽ không ra tay vội.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn đêm nay thần soái sẽ đích thân trông coi những tù binh kia, thế nên xác suất ông ta ám sát thành công đảm tù binh đó không cao.
Chậm nhất là đến tối mai ông ta sẽ ra tay.
Bởi ông ta tin chắc rằng, đến lúc ấy những tù binh kia vẫn có thể giữ được mồm miệng mà không khai mình ra.
Nhưng trên thực tế, ông ta đã đánh giá quá thấp thủ đoạn của Kính Lang rôi.
Chỉ trong vòng một đêm, Kính Lang đã dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật mới nhất, buộc những kẻ bị bắt phải thú tội.
Sáng sớm hôm sau, Từ Lam Khiết đánh thức Diệp Huyền Tần: "Mau dậy đi nào!"
Diệp Huyền Tần có chút dính giường, lẩm bẩm: "Cho anh ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm mà."
Từ Lam Khiết có chút gấp gáp nói: "Nhanh dậy đi, em muốn giặt ga trải giường."
Diệp Huyền Tần cảm thấy hơi khó hiểu: "Mới sáng ngày ra sao em đã muốn giặt ga trải giường rồi?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Lam Khiết đỏ lên: "Anh để ý nhiều thể làm gì, em thích giặt ga trải giường đấy, thì sao nào?"
Từ Lam Khiết kéo Diệp Huyền Tần ra khỏi giường, ôm ga trải giường đi giặt.
Khi thấy vệt màu đỏ trên đó, Diệp Huyền Tần mới chợt nhận ra ý định của cô.
Sau khi giải quyết bữa sáng một cách đơn giản, Diệp Huyền Tần đưa Từ Lam Khiết đến Tập đoàn Diệp Linh, sau đó lại nhanh chóng chạy tới Kính Lang.
Độc Lang nói cho anh rằng, cuộc thẩm vấn trong Kính Lang đã nhận được một vài thông tin mang tính tuyệt mật.
Diệp Huyền Tần vừa tới, Độc Lang đã nhanh chóng tập hợp mọi thứ lại thành một tập tư liệu rồi đưa cho anh.
"Anh, đây là khẩu cung của mấy tù binh kia."
"Ừ."
Diệp Huyền Tần nhận lấy, lật ra xem.
Độc Lang nói: "Anh, sau khi phân tích và nghiên cứu kỹ càng những khẩu cung này, bên Kính Lang cảm thấy, chiến thần Côn Luân hiện tại có thể là giả."
"Ha?"
Diệp Huyền Tần ngẩng đầu, nhìn Độc Lang nói: "Tại sao lại nói như vậy?"
Độc Lang nói: "Có ba điểm đáng ngờ."
"Điểm thứ nhất, anh cũng đã biết. Năm đó sau khi chiến thần Côn Luân bị anh đánh bại hoàn toàn đã trở nên chán chường, uể oải. Thế nhưng hai năm trước, chiến thần Côn Luân lại đột nhiên năng động, hoạt bát trở lại, làm ra không ít chuyện lớn, ngôn hành cử chỉ khác hoàn toàn so với chiến thần Côn Luân ngày trước, tựa như hai người khác nhau vậy."
"Điểm thứ hai, tuy rằng chiến thần Côn Luân muốn giành lại vị trí của anh, nhưng ông ta vẫn luôn đặt lợi ích của Đại Hạ lên trên hết. Thế mà vị chiến thần Côn Luân của hiện tại kia vì muốn thay thế vị trí của anh, lại có thể không chừa thủ đoạn nào, làm ra không ít chuyện gây tổn hại đến lợi ích của Đại Hạ. Thậm chí còn không tiếc bất cứ thứ gì để ám sát anh."
"Điểm thứ ba, anh cũng biết đấy, Chiến Vương Đạo của chiến thần Côn Luân chưa bao giờ rời thân. Thế nhưng tính đến thời điểm hiện tại chiến thần Côn Luân thường xuyên làm mất Chiến Vương Đao.Ngay cả những người ở bên cạnh chiến thần Côn Luân cũng cảm thấy, có lẽ chiến thần Côn Luân của bây giờ là giả."
Diệp Huyền Tần hít vào một ngụm khí lạnh. Nói tóm lại, kết luận của Kính Lang cũng rất có lý.
chiến thần Côn Luân là kẻ mạnh nhất Đại Hạ chỉ đứng sau cấp bậc cường giả của anh. Thế nên nếu như ông ta là giả, thì anh có thể tưởng tượng được sức uy hiếp của chuyện này với Đại Hạ.
Độc Lang cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Anh à, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Diệp Huyền Tần nói: "Không cần phải làm gì hết." Độc Lang có chút không hiểu hỏi lại