Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói lời cảm ơn xong, Quân Quân nhai ngấu nghiến.
Từ Lam Khiết nhìn Quân Quân trìu mến: “Nhóc con càng lớn càng ăn khỏe nhỉ.”
Dĩ nhiên Từ Lam Khiết cho rằng Quân Quân đã ăn sáng ở nhà.
Nhưng, Diệp Huyền Tần thì chau mày.
Anh cố tình bế Quân Quân đặt ra phía sau, hỏi nhỏ: “Quân Quân, có phải buổi sáng con chưa ăn không?”
Quân Quân gật đầu: "Vâng. Thím nói phải rửa xong hết bát mới cho con ăn.”
Diệp Huyền Tần xót xa: “Quân Quân, nói cho bố nghe con thích ăn gì nào, lát nữa bố đưa con đi ăn."
Quân Quân rụt rè đáp: "Bố ơi, con thấy trên ti vi nói là KFC ngon lắm... Bố có thể đưa Quân Quân đi ăn một bữa KFC không?”
Được!
Diệp Huyền Tần lập tức nhận lời: “Lát nữa bố sẽ đưa Quân Quân đi ăn.”
Xem ra, chất lượng cuộc sống của Lam Khiết thực sự không ra gì.
Ngay đến một bữa KFC cũng trở nên xa xỉ.
Ba năm qua, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Lam Khiết?
Từ Lam Khiết đi đến một khu chợ nông sản gần đó.
Khu chợ nông sản nằm trong ngôi làng giữa lòng thành phố, bẩn thỉu, hỗn loạn, tiếng cãi vã ồn ào không ngớt.
Vừa bước vào, Diệp Huyền Tần đã để ý thấy có một đám người túm tụm lại đang hóng chuyện.
Thi thoảng lại có tiếng đổ vỡ và gào thét vọng ra giữa đám đông.
Hình như là là giọng nói của Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng.
Chết tiệt, có người đang bắt nạt bố mẹ.
Diệp Huyền Tần vội vàng chen vào giữa đám đông.
Ở bên trong, tám tên côn đồ hất tung quầy hàng, hoa quả lăn đầy trên đất.
Đến mức đó mà chúng vẫn không chịu để yên, còn dẫm nát từng quả rơi trên đất.
Vợ chồng Lý Khả Diệu và Tư Huy Hoàng đem cả người ra che chắn cho số trái cây còn sót lại trên chiếc xe ba bánh, toàn thân run rẩy.
Tên mặt sẹo cầm đầu bọn côn đồ lăm lăm cây dùi cui, mặt hằm hằm bước về phía Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng.
“Thằng già, nộp tiền bảo kê ra đây mau!
“Không thì chỗ hoa quả còn lại của ông, và cả hai cái mạng già này không giữ được đâu!”
Theo phản xạ, Từ Huy Hoàng đứng chắn trước mặt Lý Khả Diệu.
“Anh Thâm ạ, mười hôm trước chúng tôi vùa mới nộp phí bảo kê tháng này xong, sao anh lại đòi chúng tôi nữa thế?”
Mặt sẹo: “Vớ vẩn, hôm qua nhà ông ăn cơm rồi thì hôm nay nhịn à?”
Từ Huy Hoàng bất lực, nói: “Thôi được rồi, cứ cho là vậy, nhưng mà anh đòi phí bảo kê của chúng tôi cao hơn người khác nhiều quá.
“Chúng tôi kiếm được mấy đồng này là để chữa bệnh cứu cháu gái, thế mà giờ nộp hết cả cho anh.”
Nói những cuội ít thôi!
Mặt sẹo mất hết kiên nhẫn: “Hỏi lại ông một lần cuối cùng."
“Nộp tiền bảo kê, hay là cút khỏi chỗ này?”
Từ Huy Hoàng cũng sốt sắng: “Cầu xin các anh làm ơn làm phước."
“Đó là tiền cứu mạng cháu gái của tôi mà. Các anh lấy mất rồi thì có khác gì giết người đâu.”
Đậu xanh!