Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tần bước tới và nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, anh đón lấy Quân Quân ôm vào trong lòng.
“Nhưng còn chỗ hoa quả này... Từ Huy Hoàng tiếc nuối nhìn đống hoa quả.
Diệp Huyến Tần ngẫm nghĩ rồi bảo: “Đem chia cho hàng xóm đi vậy!”
Được!
Từ Huy Hoàng đồng ý. Cả nhà cùng lên xe hơi. Trên xe, ai nấy đều im lặng không nói, bầu không khí có vẻ gượng gạo.
Quân Quân nhoài người trong vòng tay Diệp Huyền Tuần ngủ ngon lành.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Huyền Tần lên tiếng trước.
“Bố mẹ, sao bố mẹ lại bầy quán bán hoa quả ở chợ thế? Truy cập truyen.net để đọc truyện hay mỗi ngày
“Chỉ dựa vào thu nhập một ngày của tập đoàn Diệp Linh cũng đủ để bố mẹ dưỡng già rồi.”
Lý Khả Diệu thở dài: “Thôi để Lam Khiết kể với con đi vậy.”
Từ Lam Khiết nói: “Thật ra, khi anh vừa bỏ đi, Thiên Hành Quân đã cướp mất tập đoàn Diệp Linh."
“Vì kế sinh nhai nên em đành phải chạy đôn chạy đảo khắp nơi tìm công việc, nhưng không ngờ Thiên Hành Quân chặn đường em khắp mọi nơi, không có công ty nào dám nhận em.”
“Cuối cùng, Thiên Hành Quân ép em trở về tập đoàn Diệp Linh, tiếp tục quản lý công việc ở tập đoàn, nhưng mỗi tháng chỉ trả lương cho em triệu.”
“Để nuôi cả nhà thì em đành phải xuống nước chấp nhận.
“ triệu, chỉ đủ cho cả nhà sống gắng gượng, không thừa ra được đồng nào để chữa bệnh cho Quân Quân.”
“Để có tiền tiết kiệm nên bố mẹ đành phải bầy hàng bán hoa quả ở chợ.”
Khốn kiếp!
Nắm đấm của Diệp Huyền Trân kêu răng rắc.
Thiên Hành Quân làm vậy là ép nhà họ Từ vào đường cùng.
Thậm chí còn muốn Quân Quân chết vì không được chữa trị.
Mối thù này nhất định phải trả.
Diệp Huyền Tần giận dữ nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, mọi người hãy yên tâm!
“Lần này chắc chắn con sẽ đòi lại công bằng cho cả nhà."
“Những gì thuộc về mọi người không ai có thể cướp đi được.”
Lý Khả Diệu thở than: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, mấy năm qua, chúng tôi cũng quen rồi.”
“Hãy nói về anh đi. Anh không ở nước ngoài làm chồng của công chúa, sao bỗng dưng lại quay về Đại Hạ?”
Diệp Huyền Tần nghe mà lấy làm khó hiểu: “Chồng của công chúa nào? Mẹ ơi, mẹ đang nói gì thế?”
Từ Huy Hoàng châm một điều thuốc, bảo: "Huyền Tần ạ, anh không cần giấu chúng tôi nữa đâu.”
“Chúng tôi đã biết hết sự thật rồi.”
“Ba năm trước, anh không vượt qua được sức cám dỗ của công chúa Ria, nên đã bỏ vợ bỏ con, chạy đến nước Nga làm chồng công chúa."
Đầu óc Diệp Huyền Tần muốn nổ tung: “Bố mẹ, sao bố mẹ lại nghĩ thế? Truy cập truyen.net để đọc truyện hay mỗi ngày
“Trong lòng bố mẹ, con là loại người vô trách nhiệm ấy ư?
“Vả lại, mọi điều công chúa Ria làm cho con chỉ là phù du, vố dĩ chẳng có sức cám dỗ gì hết."
“Ba năm qua, con chưa từng gặp công chúa Ria lấy một lần, thậm chí còn không hề liên lạc.”
Thật sao?
Hai vợ chồng Từ Huy Hoàng và con gái Từ Lam Khiết đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Diệp Huyền Tần biết, giờ đây có nói gì cũng chẳng thấm vào đâu.
Chỉ có thể dùng hành động để chứng minh cho sự trong sạch của mình.
Anh nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, yên tâm!”
“Con sẽ làm cho mọi người tin tưởng con.”
Tin rằng trong ba năm qua, anh không hề chơi bời lêu lổng.
Tin rằng trong ba năm qua, anh ngày đêm chiến đấu anh dũng giết giặc nơi chiến trường đẫm máu.
Hôm nay nhà họ Thiên náo nhiệt khác thường.
Nguyên nhân không gì khác ngoài việc Vương tử Nhật Bản là Yamano Ichiro đến thăm.