Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Lam Khiết: “Hừ, tôi chưa từng thấy người anh em ruột nào lại đưa chị gái của mình đi vào trong chỗ chết cả.”
Đội trưởng Khâu vung tay lên:
"Båt lay!"
Anh ta đưa quân nhân của đội bảo vệ danh dự lập tức xông đến, khống chế Thiên Hành Quân.
“Còn có ai nữa.” Đội trưởng Khâu nói.
Diệp Huyền Tần nhìn Yamano Ichiro.
Đội trưởng Khâu lập tức ra lệnh: “Bắt lấy!”
Yamano Ichiro giận tím mặt:
“Dừng tay lại, tôi xem ai dám động vào tôi.”
“Tôi là hoàng tử của Nhật Bản, Yamano Ichiro."
“Các người bắt tôi thì chính là phá hỏng tình hữu nghị giữa hai nước, là tội nghiêm trọng.”
“Bố tôi sẽ điên cuồng trả thù các người, các người không gánh nổi hậu quả đầu.”
Diệp Huyền Tần: “Người ngoại bang phá hỏng hôn nhân của tướng lĩnh cấp cao trong quân nhân là tôi. Bây giờ tôi sẽ nói anh đã quấy rối việc nội bộ của nước khác!”
Chết tiệt!
Yamano Ichiro nổi giận lôi đình: “Các anh thử động đến tôi xem!”
“Bố tôi sẽ tiêu diệt lần lượt toàn tộc của các anh!”
Đội trưởng Khâu lạnh lùng nói: “Phá hỏng hôn nhân của quân nhân chính là can thiệp vào việc nội bộ, thậm chí đe dọa quân nhân thì tội càng thêm tội!”
“Đưa đi!”
Đội trưởng Khâu cương quyết đưa Yamano Ichiro và Thiên Hành Quân đi.
Ánh mắt của Diệp Huyền Tần lại trở nên dịu dàng: “Lam Khiết, nói với anh còn có ai trong số mọi người ức hiếp em nữa không?”
“Ngày hôm nay chúng ta sẽ tính sổ hết luôn.”
Người nhà họ Thiên bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Ba năm qua bọn họ hầu như đều ức hiếp cả nhà Từ Lam Khiết.
Bây giờ Thiên Hành Quân bị bắt đi, Diệp Huyền Tần thì tiếng tăm vang vội. Nếu như anh đối phó với nhà họ Thiên, nhà họ Thiên sẽ rất thê thảm.
Bọn họ sống hay chết thì bây giờ phải xem Từ Lam Khiết thế nào.
Từ Lam Khiết liếc mắt nhìn mọi người, thở dài nói: “Thôi bỏ đi, Thiên Hành Quân đã gánh chịu những báo ứng nên có thay nhà họ Thiên rồi, đừng để ý đến bọn họ nữa.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Em vẫn lương thiện tốt bụng giống như trước kia.
Người nhà họ Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Huyền Tân nói lời cảnh cáo: “Lần này bỏ qua cho các người.”
“Lần sau nếu như ai còn dám ức hiếp cả nhà Lam Khiết thì tôi nhất định sẽ chém không tha!”
Người trong nhà họ Thiên không dám thở mạnh.
Diệp Huyền Tần kéo tay Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, đi thôi.”
Từ Lam Khiết: “Đi đâu?”
Diệp Huyền Tần: “Đi đến cục dân chính, chúng ta tái hôn.”
Được thôi.
Hai người đi đến cục dân chính tái hôn nên không tiện mang theo Tiểu Quân Quân.
Vì vậy họ dứt khoát bảo Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu giúp đỡ mình trông nom Tiểu Quân Quân.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đi đến cửa cục dân chính.
Bây giờ người kết hôn nhiều hơn bình thường.
Họ xếp hàng từ bên trong ra đến tận ngoài cửa lớn.
Diệp Huyền Tần vốn định lên tiếng chào hỏi Tham Lang, để hai người họ đi đến đường VIP và không phải xếp hàng. Nhưng Từ Lam Khiết lại không đồng ý.
“Kết hôn chen ngang thì còn có ý nghĩa gì, chúng ta hãy sắp xếp theo hàng đi. Như vậy mới có ý nghĩa.
Diệp Huyền Tần bất lực, chỉ có thể đồng ý.
Mặc dù làm như vậy rất lãng phí thời gian.
Nhưng Diệp Huyền Tần vui vẻ là được.
Hai người xếp hàng khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Nhưng vào lúc này có một đôi nam nữ đột nhiên cưỡng ép chen ngang về phía trước hai người họ.
Diệp Huyền Tân nhíu mày rất