Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái anh họ Diệp này, tốt nhất anh hãy biến tôi trở thành người không còn nơi ở nữa đi. Như vậy tôi mới không có cách nào để kết hôn với bạn gái của tôi.”
Diệp Huyền Tần nhún vai: “Anh sẽ được như mong muốn.”
Tôi khinh!
Thôi Đại Chí mắng một câu: “Thật đúng là không biết tốt xấu phải trái mà!”
Nhân viên đăng ký ghi tin tức về thân phận của bạn gái Thôi Đại Chí rất thuận lợi.
Nhưng khi người đó đăng ký, thông tin về Thôi Đại Chí thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhân viên đăng ký quét thẻ căn cước mấy lần, nhưng nó đều biểu thị vô hiệu.
Nhân viên đăng ký ném thẻ căn cước phồng lên cho Thôi Đại Chí: “Đầu óc anh bị điên rồi à, cầm thẻ căn cước giả đi đăng ký kết hôn, làm lỡ thời gian của mọi người.”
Hả?
Thôi Đại Chí trợn tròn mắt: “Thẻ căn cước giả? Sao có thể như thế được!”
“Vừa nãy tôi còn dùng thẻ căn cước này để làm thẻ ngân hàng mà, sao có thể làm sai đực.”
“Phiền cô thử lại một chút.”
Nhân viên đăng ký nhận lấy tấm thẻ căn cước rồi lại quẹt hai lần, vẫn vô hiệu.
“Mời anh lập tức rời đi” Nhân viên đăng ký nói với vẻ mặt không vui: "Loại người lấy thẻ căn cước giả để lừa gạt hôn nhân như anh chúng tôi thấy nhiều rồi.”
“Nếu như anh không rời đi thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Thôi Đại Chí và bạn gái của anh ta há mốc miệng, trợn tròn mắt.
Diệp Huyền Tần dắt tay Từ Lam Khiết đi lên: “Rốt cuộc hai người có đăng ký hay không? Không đăng ký thì tránh ra, đừng làm lỡ thời gian của mọi người.”
Diệp Huyền Tần đưa tài liệu của mình và Từ Lam Khiết đến: “Làm phiền cô."
Thôi Đại Chí trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt độc ác.
Nếu như anh ta đoán không sai.
Có lẽ là Diệp Huyền Tần đang âm thầm giở trò quỷ.
Ánh mắt của anh ta giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền Tần: “Tôi thừa nhận vừa nãy là tôi đã đánh giá thấp anh.”
“Không ngờ anh còn có lực lượng ở trong hệ thống dân chính này.”
“Nhưng cho dù lực lượng của anh ở trong hệ thống này có lớn thế nào thì có thể tùy tiện xóa bỏ thân phận của một người sao? Anh hối lộ như vậy chính là làm trái pháp luật, lấy quyền mưu kế cá nhân, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân!”
“Đợi đã, tôi sẽ tìm phóng viên lôi anh ra ánh sáng.”
“Anh và người bạn trong hệ thống của anh sắp tiêu đời rồi.”
Nói rồi Thôi Đại Chí lầm lấy điện thoại ra, chuẩn bị liên lạc với vài người bạn phóng viên.
Nhưng Diệp Huyền Tần lại mỉm cười: “Nếu như tôi là anh thì bây giờ tôi sẽ quan tâm đến cổ phiếu của tập đoàn Diệp Linh.”
Thôi Đại Chí nghi ngờ nói: "Anh nói vậy là có ý gì?”
Diệp Huyền Tần: “Tôi nói rồi mà, tôi sẽ khiến anh khuynh gia bại sản, lưu lạc đầu đường xó chợ.
Thôi Đại Chí cẩn thận dè dặt lôi điện thoại ra, chuẩn bị xem cổ phiếu của tập đoàn Diệp Linh.
Những người xem náo nhiệt khác cũng lần lượt lôi điện thoại ra kiểm tra xem.
Mà vừa nhìn thấy, tất cả nơi này lập tức bùng nổ. “Mẹ ơi, tình hình gì thế này?
Tại sao tập đoàn Diệp Linh bắt đầu bản thảo cổ phiếu một cách không kiêng dè gì vậy?" “Giá cổ phiếu của tập đoàn Diệp Linh không ngừng hạ xuống, sắp hạ xuống điểm đóng băng rồi.”
“Mẹ nó, trong tay ông đây còn có cổ phiếu của tập đoàn Diệp Linh, làm sao đây?”
“Nói thừa thế, còn có thể làm sao được nữa. Nhân lúc giá cổ phiếu vẫn chưa hạ xuống đáy thì nhanh chóng ném ra ngoài để đỡ lỗ đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ tôi sẽ bán tháo ra ngoài.”
Vẻ mặt của Thôi Đại Chí trở nên xanh lét: “Mẹ nó, ông đây mới là chủ tịch hội đồng quản trị.”
“Không có mệnh lệnh của tôi, con mẹ nó ai dám tự tiện bán tháo cổ phiếu!”