Nhưng hiện tại điện Huyết Vương đã bị Diệp Huyền Trân tiêu diệt, sát thủ Bạch Khởi chỉ còn một mình.
Tự nhiên phải thấp hơn Yamano Saito một cái đầu. Sát thủ Bạch Khởi xoay người cúi đầu chào: “Sát thủ Bạch Khởi chào Yamano Saito. “Ngồi đi." Yamano Saito cho sát thủ Bạch Khởi ngồi, sau đó vào thẳng vấn đề: "Không biết cậu Khởi đến chỗ tôi có việc gì chăng?"
Sát thủ Bạch Khởi nhìn thoáng qua Yamano Ichiro, nói: "Nghe nói khoảng thời gian qua vương tử Ichiro bị Đại Hạ giam lỏng, thậm chí đi cải tạo lao động?" Yamano Ichiro giận dữ nói: “Cho nên anh đến đây để cười nhạo tôi à?” “Dĩ nhiên không phải." Sát thủ Bạch Khởi vội lắc đầu. “Yamano Ichiro là vương tử cao quý, là mặt mũi của Nhật Bản.
Nhưng Diệp Huyền Tân lại dám dùng pháp luật của Đại Hạ để trừng phạt vương tử Ichiro, đây chẳng khác nào tát mạnh vào mặt Nhật Bản." “Nếu vương tử Ichiro không trả thù thì mặt mũi của Nhật Bản nào còn nữa?"
Sắc mặt vương tử Ichiro không vui: “Anh muốn chơi trò ly gián à?" "Thần Soái được công nhận là chiến thần Thiên giai, ngay cả anh cũng phải chịu thua trước tay anh ta thì lấy thực lực của Nhật Bản tôi sao có thể trả thù!” “Không có việc gì thì tiến khách"
Sát thủ Bạch Khởi vội nói: “Khoan đã. “Tôi muốn hỏi hai người là ai nói cho hai người biết đại chiến lần trước, tôi bại dưới tay anh ta hả?" Nhớ đọc truyện trên Truyện.net để ủng hộ team nha!!!
Yamano Saito đáp: "Tất cả mọi người đều biết." “Thần Soái chẳng những đánh anh trọng thương thậm chỉ còn diệt điện Huyết Vương, giết sạch mười tượng Chiến thần." "Cái này còn chưa gọi là thua à?”
Sát thủ Bạch Khởi nói: “Tôi thừa nhận trong trận đại chiến lần trước bản thân hoàn toàn chẳng chiếm được miếng lợi nào.” “Nhưng Diệp Huyền Tần cũng phải trả giá đắt."
Hum? Yamano Saito tỏ vẻ hứng thú: “Không biết anh ta trả giá đất gì?"
Sát thủ Bạch Khởi trả lời: "Hẳn hai người đã nghe qua “Độc sương lạnh" nhỉ." “Diệp Huyền Tần đã trúng “Độc sương lạnh" của tôi." “Độc sương lạnh"!
Yamano Saito và Yamano Ichiro liếc nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc tột độ “Độc sương lạnh” là do sát thủ Bạch Khởi tạo ra, được cả thế giới công nhận là một trong ba loại kì độc.
Người trúng độc này, máu sẽ kết bằng, chịu đau khổ chết tươi.
Năm đó chính sát thủ Bạch Khởi đã hạ độc cả một đội quân địch.
Toàn bộ đội quân địch đó đều chết bất đắc kì tử trong đêm, tất cả máu bị kết băng mà đau khổ chết đi, hiện trường thê thảm giống hệt địa ngục.
Yamano Saito lên tiếng: “Nếu Diệp Huyền Tần đã trúng “Độc sương lạnh" thì anh ta chết là chuyện bình thường.” "Anh muốn chúng tôi làm gì?” Yamano Saito nói: “Người bình thường trúng “Độc sương lạnh” chắc chắn phải chết." “Nhưng Diệp Huyền Tần nào phải người thường. Anh ta có thể chất mạnh mẽ, có khả năng sẽ vượt qua độc tính của “Độc sương lạnh. “Cho dù anh ta có thể giữ mạng thì loại độc này cũng ảnh hưởng đến sức mạnh của anh ta. “Nếu không nhân cơ hội này đoạt tính mạng của Diệp Huyền Tần thì chỉ sợ cả đời này sẽ sống trong tiếc nuối. “Bây giờ điện Huyết Vương đã bị hủy, tôi bị trọng thương nên chỉ có thể nhờ người ngoài. “Tôi muốn ông cử hai người mạnh nhất hỗ trợ tôi xử lí Diệp Huyền Tần."
Yamano Saito im lặng suy ngầm.
Kế hoạch này quá nguy hiểm. Lỡ như nó thất bại thì Thần Soái sẽ phản công.
Nhật Bản sẽ bị "tắm" trong bể máu!
Sát thủ Bạch Khởi sao lại không nhìn ra nỗi băn khoăn của Yamano Saito.
Anh ta nói: “Ông lo lắng tôi thất bại a?" "Nói thật với ông, năm đó bảy nước bị Diệp Huyền Trân ép kí hiệp ước đồng minh tám nước đều quyết định đưa hai vị cường giả giúp tôi.” "Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi ông." “Nếu người mạnh nhất của tám nước liên thủ mà vẫn không đánh bại Diệp Huyền Tần thân trúng “Độc sương lạnh" thì mặt mũi của tám nước vứt cả đi thôi." “Thật ư?” Yamano Saito hoài nghi hỏi.
Sát thủ Bạch Khởi lấy ra một xấp hồ sơ đưa cho Yamano Saito xem.
Yamano Saito nhìn thấy chữ kỉ của bảy quốc chủ thì thở phào nhẹ nhõm.
Điều sát thủ Bạch Khởi nói là thật