Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiểu rõ!
Tham Lang ngay lập tức để thuộc hạ của mình lỗi năm vị thần chiến thần đi.
Cửa đá đã bị chiến thần Thiên giai chạy trốn mở ra.
Hai người thuận lợi tiến vào. Mới vừa bước vào.
Một cỗ linh khí nồng đậm xộc thẳng vào mặt.
Hơn nữa càng tiến vào sâu bên trong, linh khí lại càng nồng đậm.
Hai người không tự chủ được mà muốn bước nhanh hơn.
Bất quá.
Khi hai đi được nửa đường thì lại phát hiện có hai cổ thi thể.
Cả hai cổ thi thể này đều đã trở thành xác ướp.
Trên người bọn họ mặc quân phục của Đại Hạ
Vác trên vai cũng là súng trường kiểu cũ của Đại Hạ.
Sắc mặt Diệp Huyền Tần cùng Tham Lang nhất thời trở nên ngưng trọng.
Trong lăng mộ đế vương đóng chặt hàng nghìn năm này, lại xuất hiện hai xác ướp quân nhân Đại На.
Thật không thể tưởng tượng.
Sau khi Tham Lam quan sát được một lúc, liền nhỏ giọng nói: “Anh, anh có phát hiện ra hai cái xác này là đang trong tư thế chạy ra khỏi hang không."
Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Ừ, quả thật là vậy.”
Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn sâu trong hang động: "Ở sâu trong hang động có mỏ linh thạch, theo lý thuyết họ phải chạy về phía mỏ linh thạch mới đúng."
"Vì sao lại muốn chạy ra khỏi hang động?"
"Tham Lang thử kiểm tra nguyên nhân cái chết của họ đi."
Tham Lang ngồi xổm xuống, kiểm tra.
Rất nhanh, cậu đã tìm thấy một viên đạn trên lưng xác ướp.
"Anh, đối phương là bị trúng đạn sau lưng, tử vong. Hơn nữa viên đạn này là viên đạn chuyên dụng của quân đội Đại Hạ."
Hả?
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu.
Chiến sĩ của Đại Hạ.
Lại bị bắn chết bởi viên đạn của Đại Hạ.
Nơi này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Đi!
Diệp Huyền Tần mang theo Tham Lang tiến tục xâm nhập. Càng đi vào sâu, lại càng có nhiều xác ướp.
Hơn nữa cũng giống y hệt như những xác ướp mà họ vừa mới bắt đầu gặp phải khi nãy.
Đều mặc quân phục của Đại Hạ và bị đạn của Đại Hạ bắn chết sau lưng.
Chờ đến khi bọn họ đi đến phần cuối cùng trong cung điện dưới lòng đất của lăng mộ đế vương, cả hai người đều trợn tròn mắt.
Trong cung điện rộng rãi và bằng phẳng dưới lòng đất, lại chất chồng những xác ướp thành đống cao năm sáu thước!
Những xác ướp này đều là chiến sĩ của Đại Hạ. Sau khi kiểm tra, mới thấy họ đều đã bị bắn chết bởi đạn của Đại Hạ, không có ngoại lệ.
Một mảnh lớn này, ít nhất cũng phải là hàng chục ngàn người!
Tim Diệp Huyền Tần cùng Tham Lam đau nhói một trận.
Chết tiệt, tại sao hơn chục ngàn chiến sĩ Đại Hạ, lại chết không minh bạch ở nơi này.
Còn là bị đạn của Đại Hạ bắn chết.
Nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Tham Lam không đành lòng chứng kiến cảnh tượng này, liền quay lưng lại, nên một quyền vào bức tường đá. “Tên khốn kiếp, bất kể phải trả giá lớn thế nào, em nhất định cũng phải đem chân tướng nơi này điều tra rõ ràng.”
“Chẳng lẽ...” Diệp Huyền Trần đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng di chuyển mấy cổ xác ướp, dọn ra một khoảnh sạch sẽ trên mặt đất.
Trong lòng đất, ẩn ẩn lộ ra mấy khối linh thạch chín muồi.
Đây là mỏ linh thạch.
Diệp Huyền Tần hít vào một ngụm khí lạnh: “Tôi hiểu rồi.”
Tham Lang gấp rút hỏi: “Anh, anh có biết ai đã làm ra việc này không?”
Diệp Huyền Tần: “Khẳng định là người đầu tiên phát hiện ra mỏ linh thạch này đã làm."
Tham Lang nói:" Làm sao anh biết?"
Diệp Huyền Tần: "Người đầu tiên phát hiện nơi này năm đó thấy mỏ linh thạch còn chưa chín muồi, cho nên đã cố ý giết hại mấy chục