Ông Sở nhìn Từ Lam Khiết, có hơi đăm chiêu: “Cô nhìn quen mắt quá đi."
"Cô có quan hệ gì với chiến thần Cô Luân?" Năm xửa ông Sở chính là nhân vật nổi danh cùng với chiến thần Côn Luân, được xưng là Hắc Bạch song hùng.
Ông ta cực kỳ quen thuộc với chiến thần Côn Luân.
Từ Lam Khiết nói: "Chiến thần Côn Luân là bố cháu."
Ông Sở cảm khái nói: "Thật không ngờ cái tên mập đen thui chiến thần Côn Luân đó lại có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp thế này."
"Đúng rồi, cô và Thần Soái có quan hệ gì?" Ông thấy Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần có quan hệ rất thân mật nên không khỏi tò mò hỏi.
Từ Lam Khiết: "Anh ấy là chồng cháu " Ông Sở dở khóc dở cười.
“Thần Soái, cậu quá đáng lắm đấy.
“Năm xưa dùng lực đè ép chiến thần Côn Luân, cướp sự nổi bậc của ông ấy.
"Bây giờ còn cướp mất con gái nhà người ta "Sao cậu cứ nhằm vào người ta rồi ức hiếp tới cùng the."
Diệp Huyền Tần tàn nhẫn trừng ông Sở một cái: “Già mà không đứng đần, cút cút!" Ông Sở hạ hạ cười lớn lên.
Diệp Huyền Tần đi thẳng đến trước mặt Trần Hữu Lương.
“Trần Hữu Lương, người phụ trách kho vũ khí đạn dược số ?" Trần Hữu Lương tràn đầy khinh thường liếc Diệp Huyền Tần một cái: "Anh chính là Thần Soái?" “Chào Thần Soái."
Nếu là Thần Soái thời kỳ toàn thịnh thì chắc chắn Trần Hữu Lương sẽ quỳ bái.
Nhưng bây giờ Thần Soái đã bị thương tổn căn cơ, sa sút rồi, quyền thế ở Đại Hạ đương nhiên cũng vì vậy mà giảm bớt rất nhiều.
Trần Hữu Lương hắn có Hòa Mạnh Trường làm chỗ dựa nên không thèm sợ Thần Soái.
Đối với sự kiêu ngạo vô lễ của Trần Hữu Lương.
Diệp Huyền Tân liền làm như không thấy, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Bây giờ, cho anh hai mệnh lệnh.”
"Thứ nhất, rút hết người của anh từ trong tòa lầu ra ngoài, đền bù gấp đôi tổn thất của tập đoàn Diệp Linh, quỳ xuống xin lỗi Lam Khiết."
Trần Hữu Lương cắt ngang lời Diệp Huyền Tần nói: “Xin lỗi, tôi không làm được."
"Tôi chỉ là làm việc theo điều lệnh, tuân theo luật pháp thôi."
"Một câu nói của anh liền muốn tôi rút người ra ngoài, xin lỗi, dựa vào cái gì? Dựa vào việc anh là Thần Soái?" "Thần Soái liên có thể cao hơn pháp luật sao?" Diệp Huyền Tần nói: “Đừng vội, nghe tôi nói hết đã "Mệnh lệnh thứ hai, nếu như anh chấp hành xong mệnh lệnh thứ nhất thì tôi có thể cho anh tự mình đến tòa án quân sự tụ thủ, còn có thể giảm nhẹ hình phạt" "Nếu không, đừng trách tôi thi hành xử quyết bắng súng ngay tại chỗ.
Dựa vào cái gì! Trần Hữu Lương phản bác: “Tôi phạm tội gì.”
Diệp Huyền Tân: "Tiết lộ cơ mật Đại Hạ, buôn bán riêng vũ khí, tội lỗi nặng nề, người người đều có thể giết Trần Hữu Lương nói: “Xin anh nói chuyện tôn trọng chút."
"Không có chứng cứ, tôi có thể tổ cáo anh tội vu khổng:" Diệp Huyền Tẫn cười: “Ngu muội không chịu tỉnh ngộ, cứng đầu không nhận tội thì khó tránh khỏi tội chết."
"Người đâu, bắt lấy hằn.
Tham Lang và Trình Bắc Phong chạy tới lập tức khống chế Trần Hữu Lương ngay tại chỗ.
Trần Hữu Lương giận tím mặt: “Thần Soái, anh ức hiếp người quá đáng" “Vì tư lợi của mình lại dám chống đối pháp luật Đại Ha."
"Anh coi thường pháp luật chính là coi thường Đại Hạ “Anh muốn tạo phản?" Vừa nói xong, những chiến sĩ đang chiếm cứ tòa lầu dường như nhận được tín hiệu gì đó.
Bọn họ vội vàng thò người ra khỏi cửa sổ, họng súng đen ngòm chỉ về phía Diệp Huyền Trân.
Khóe môi Trần Hữu Lương hiện lên nụ cười dữ tợn.
Thật ra tất cả những điều này đều là âm mưu do anh ta sắp đặt.
Mục đích, chính là muốn lấy mạng Diệp Huyền Tần! Một cái tội tạo phản liền đủ cho Trần Hữu Lượng xử tử Diệp Huyền Tân ngay tại chỗ.
Cho dù là tiền trảm hậu tẩu thì Hòa Mạnh Trường cũng nhất định có thể bảo vệ được anh ta.
Trần Hữu Lương biết Hòa Mạnh Trường muốn dồn Diệp Huyền Tân vào chỗ chết, nhưng kế hoạch lại cứ liên tục thất bại.
Lần này mình dùng kể diệt trừ Diệp Huyền Tần.
Hòa Mạnh Trường không chỉ sẽ bảo vệ mình mà sẽ còn thưởng cho mình.
Trụ sở mới của tập đoàn Diệp Linh cũng sẽ rơi vào tay mình.
Một mũi tên trúng hai đích!