Cái gì? Từ Lam Khiết sững sờ: "Bán đấu giá kho vũ khí đạn được?”
"Cho dù là kinh nghiệm hay năng lực của tập đoàn Diệp Linh chúng ta thì đều xa xa không xứng với kho vũ khí đạn dược.
"Sao có thể lấy được kho vũ khí đạn dược số ba chứ.”
Nếu Diệp Huyền Tần ở thời kỳ toàn thịnh, dựa vào danh hiệu “Thần Soái thì có khi còn có khả năng lấy được kho vũ khí đạn dược số ba.
Nhưng bây giờ Thần Soái đã trở nên vô dụng, trở thành người bình thường rồi, lực ảnh hưởng không còn...
Diệp Huyền Tẫn khích lệ nói: "Không thử thì sao biết không có cơ hội chứ."
“Anh tin rằng em và tập đoàn Diệp Linh nhất định có thể."
Kho vũ khí đạn dược, chính là ngành nghề kiếm lời cao nhất được cả thế giới công nhận.
Sao Từ Lam Khiết không động lòng cho được.
Cô yên tâm: “Yên tâm đi, em sẽ cố hết sức tranh giành Sau khi giải quyết xong hết chuyện của trụ sở mới tập đoàn Diệp Linh.
Diệp Huyền Tần liền vội vàng chạy tới Kính Lang.
Anh muốn dùng hết khả năng để ép cho ra tin tức hữu dụng từ trên người Trần Hữu Lương.
Bây giờ Trần Hữu Lương chính là manh mối duy nhất của việc 'đoàn lính đánh thuê Bảo Biển bị giết hại Nhất định phải tóm chặt hắn ta.
Trong Kính Lang.
Ông Sở đung dùng hình thẩm vấn Trần Hữu Lương.
Ông cầm roi dài trong tay, điên cuồng quất lên người Trần Hữu Lương.
Trần Hữu Lương bị đánh cho thương tích đầy mình, máu tươi nhiễm ướt cả quần áo, thất khiếu chảy máu.
Nhưng anh ta vẫn cần chặt răng như cũ, chiu lộ ra nửa chữ.
"Nói!”
Ông Sở cứ như một con báo đang phát cuồng, hai mắt đỏ bừng: "Năm đó rốt cuộc là ai sai khiến mày giết hại đoàn lính đánh thuế Báo Biển.
Ông Sở chỉ cần nhớ lại cảnh tượng các anh em trong đoàn bị tàn sát thì gần như phát điên lên.
"Phi!”
Trần Hữu Lương mở miệng phun ra một ngụm máu bẩn: “Tôi...tôi không biết đoàn lính đánh thuê Bảo Biến gì hết."
“Các người...các người tốt nhất hãy cho tôi chết một cách dứt khoát.
Đệt! Roi dài trong tay ông Sở lại càng liên tục ác độc quất "Haizzz."
Trình Bắc Phong thở dài một hơi: “Trần Hữu ra.
Lương, bây giờ miệng của mày cứng hơn năm đó nhiều "Năm đó chém gió không ít đâu, nói rằng đoàn lính đánh thuê Bảo Biển là chất trong tay mày.
Trần Hữu Lương đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn chăm chăm vào Trình Bắc Phong.
"Mày là...
Trình Bắc Phong: “Sao, nhanh vậy đã quên tao rồi?”
“Năm đó ở trong quân đội, chúng ta là đối thủ một mất một còn của nhau đấy."
"Bây giờ mày leo lên quyền quý, quản lý một kho vũ khí đạn dược liền quên mất đối thủ cũ này?" Lúc này Trần Hữu Lương nói coi như nhận ra được Trình Bắc Phong.
“Thì ra là mày, ha ha, kẻ bại trận trong tay tao!" "Không ngờ có một ngày tao sẽ thua trong tay kẻ đã từng thua trong tay mình.
"Trình Bắc Phong, nếu mày là một thắng đàn ông thì tốt nhất hãy cho tạo chết một cách dứt khoát đi.
Trình Bắc Phong: “Xin lỗi, bây giờ mạng của mày không nằm trong tay tao, tao không thể tự mình đưa ra quyết định được.
"Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn khai ra chân tưởng năm đó, nếu không tao lo là ông Sở sẽ khiến mày hối hận vì đã chui ra từ bụng mẹ "Đúng rồi, nói cho mày biết chuyện này, ông Sở, thật ra chính là đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Bảo Biển đó."
"Là Hắc hùng trong Hắc Bạch song hùng.
Hai con mắt đỏ rực của Trần Hữu Lương lại đặt lên người ông Sở: "Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Bảo Biển vẫn còn sống? "Mẹ nó, đều trách năm đó ông đây sơ ý mới khiến mày nhặt về được một cái mạng.
"Tao thừa nhận, đoàn lính đánh thuế Báo Biển năm đó đúng thật là chết trong tay tao "Hai người chúng mày, đều là kẻ thua trận trong tay tao, ha ha."
"Hai tên bại trận liên thủ với nhau, thì cũng là kẻ bại trận mà thôi."
“Tao sẽ không nói gì đâu, chúng mày tốt nhất nên cho tạo chết thoải mái đi.”
Đồ khốn! Thấy Trần Hữu Lương huênh hoang như vậy, ông Sở căn chặt răng, sát khí phừng phừng.
Bây giờ ông đã không chờ nổi muốn xử lý tên Trần Hữu Lương này rồi.
Đúng lúc này, Diệp Huyền Tần bước vào.
Trình Bắc Phong nói: “Thần Soái, Trần Hữu Lương vẫn không chịu nói gì cả."
“Hay là, để cho Kính Lang ra tay hành hình ép cung đi.”
Nhưng Diệp Huyền Tần lại lắc đầu: "Không cần, thả hằn ta ra đi.”