Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến trường của hai vị chiến thần đã được dời đến trong khu dân cư.
Trong một lúc, toà nhà này nối tiếp toà nhà kia ầm ầm đổ sập.
Một trận khói bụi bốc lên ngùn ngụt, tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ, che phủ cả bầu trời và mặt trời, giống như cảnh tượng ngày tận thế.
Thanh niên Răng hô khóc không ra nước mắt.
Con mẹ nó ông đây chỉ muốn trộm cái lồng tre của bà lão kia, đổi lấy chút tiền tiêu vặt thôi mà, sao có thể đâm thủng một lỗ trên trời, chọc giận thần linh giảng thế luôn rồi. Rắc rối to rồi đây.
Trận chiến đã kéo dài khoảng phút, toàn bộ ngôi làng đều bị phá huỷ cả, không còn một toà nhà nào nguyên vẹn cả.
Bùm! Mời đọc truyện trên Truyện
Một bóng người từ đống đổ nát bay ra, đập mạnh dưới chân Diệp Huyền Tần.
Độc Lang!
Độc Lang người đầy bụi đất, mặt mày bê bết máu, phần ngực lún xuống một miếng, có lẽ một xương sườn bị gãy rồi.
Anh ta đáp xuống đất, mở miệng phun ra một ngụm máu, phải chật vật đứng lên bằng tiềm thức.
Nhưng anh ta chỉ đứng lên được một nửa người lại ngã nhào xuống lại.
Anh ta bị thương quá nặng.
Anh ta đúng là thịt dày da thô, có thể chịu đòn liên tiếp, thế nhưng lần lượt đánh sập bao nhiêu căn nhà như thế, ngay cả tê giác cũng không chịu nổi!
Soạt!
Lại thêm một bóng người nữa bay ra từ đống đổ nát đó, đứng cách chỗ Diệp Huyền Tần ba mét.
Nơi cậu ta đáp xuống, quả thực bị lún thành hố sâu một mét rưỡi.
Không nghi ngờ gì nữa, chính là Rồng Đất Đen.
Rồng Đất Đen mặc dù người cũng đầy bụi đất, thất khiếu chảy máu, nhưng tình trạng cơ thể của cậu ta rõ ràng tốt hơn Độc Lang nhiều.
Cậu ta bước từng bước về phía Diệp Huyền Tần, nụ cười nơi khoé miệng ngày càng hung ác.
“Bây giờ, đến lượt mày thành phế nhân.”
“Đến đây mà lấy mạng!” Rồng Đất Đen đột ngột tăng tốc, lao thẳng về hướng Diệp Huyền Tần.
Độc Lang không đi bảo vệ Diệp Huyền Tần, chỉ mở miệng phun nước bọt.
Anh tôi chính cường giả cấp Vương đó, Rồng Đất Đen ở trước mặt anh tôi chỉ là một con rệp thôi.
Tôi mà đi bảo vệ cho anh ấy, thì chính là sỉ nhục anh ấy!
Chiến thần cấp Thiên dùng toàn lực bứt phá, khí thế như chiếc xe tốc độ cao, thần hay Phật cũng không kiêng dè, gặp đầu giết đấy.
Nhưng nhìn lại Diệp Huyền Tần, anh chỉ thờ ơ đứng đó, ngay cả mặt cũng không biến sắc.
Cho đến khi Rồng Đất Đen lao đến cách mặt anh nửa xen-ti-mét, Diệp Huyền Tần cuối cùng mới rùng mình một cái.
Dưới sự lay động dữ dội đó, toàn thân anh tỏa ra một luồng khí vô hình. Mời đọc truyện trên Truyện
Luồng khí tỏa ra từ người Diệp Huyền Tần nhanh chóng khuếch tán xung quanh, tạo thành một lớp màng bảo vệ anh.
Rồng Đất Đen mạnh mẽ đâm vào “lớp màng bảo vệ" này. Trong phút chốc, dưới sự chứng kiến của mọi ánh mắt, Rồng Đất Đen vậy mà lại bị “lớp màng khí tức bảo vệ” kia dội ngược, hất cậu ta văng ra, khiến cậu ta phun ra một ngụm máu.
Khí tức của Diệp Huyền Trần không hề thuyên giảm, nhanh chóng bành trướng, khuấy động một trận cuồng phong, hô mưa gọi gió, mây đen che khuất mặt trời!
Ôi trời ơi!
Âm thanh cảm thán lần lượt vang lên.
Nhiều dân làng thậm chí không kìm lòng được mà cúi đầu trước Diệp Huyền Tần.
Thần tiên, khẳng con mẹ nó định là thần tiên!
Chỉ có thần tiên mới có thể hô