Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoại trừ thủ trưởng cũ ra, người duy nhất biết Diệp Huyền Tần tới đây thu phục quần đảo chính là anh ta.
Lúc trước Chiến thần Côn Luân phát ra tin tức, nói là Thiên Hành Kiện chiếm được quần đảo, Độc Lang đã có chút hoài nghi.
Sau đó anh ta liên lạc với Diệp Huyền Tần không được, cho nên ý thức được sự tình đáng nghi, vì thế dẫn đội đến tìm kiếm.
Chỉ bằng cách phát hiện ra rằng một vụ nổ lớn đã xảy ra gần hòn đảo thứ ba mươi lăm, và thậm chí làm chìm một nửa hòn đảo, Độc Lang có chút nản lòng: Thần soái không phải là bị quân địch nổ chết rồi chứ.
Kết quả đúng lúc những người lính bảo vệ đảo gửi tin tức, nói có người muốn gặp anh, đối phương còn tự gọi anh ta là Tiểu Độc.
Trên đời này dám xưng hô anh ta như vậy, chỉ có một người, chính là thần soái.
Thần soái bị giam cầm như tù binh? Đáng chết.
Độc Lang chạy một đường thật nhanh, xông vào nhà tù.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, trong nháy mắt, nước mắt anh ta như mưa, xông lên ôm Diệp Huyền Tần, gào khóc.
"Anh, anh còn sống, thật tốt quá. Vừa rồi sắp dọa chết em rồi."
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười: "Đàn ông cao bảy thước lại khóc sướt mướt còn thành thể thống gì.”
"Mau buông tôi ra."
Lúc này Độc Lang mới ý thức được, vội vàng buông Diệp Huyền Trần ra.
Những tù nhân của Iceland đều ngu ngốc đứng đó không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đều nhìn thấy vụ nổ lớn, thậm chí nổ tung nửa hòn đảo.
Nhưng, thần soái vẫn còn sống sót!
Sức sống của anh so với hải đảo còn mạnh mẽ hơn.
Những người binh lính canh giữ nhà giam của Đại Hạ cũng đều sợ ngây người.
Đùa giỡn với cái gì vậy?
Thủ lĩnh Độc Lang từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, giờ phút này lại ôm thần soái khóc giống như một đứa trẻ con...
Thật không thể tin được chuyện này lại có thể xảy ra.
Sau đó, họ lấy lại tinh thần nhanh chóng quỳ xuống.
"Thuộc hạ bái kiến thần soái."
"Lúc trước có mạo phạm, mong thần soái trách phạt" Độc Lang đạp vào một người lính:
"Tôi sẽ khiến các anh bại liệt."
“Các người dám nhốt anh trai tôi rồi coi như tù binh vào phòng giam?”
Diệp Huyền Tần cười khổ: "Được rồi, bọn họ cũng làm theo quy tắc, cậu đừng làm khó bọn họ.
Độc Lang: "Hừ, nếu không phải anh trai ta khoan hồng đại lượng, ông đây sẽ lột một lớp da các người.”
"Anh, đi, tem đưa anh đến khoang bệnh."
Hiện tại, Diệp Huyền Tần cảm giác tình trạng thân thể cực kém, vì thế gật đầu đồng ý.
Trên đường đi, Độc Lang nhiều lần muốn nói lại thôi.
Diệp Huyền Tần nhìn ra Độc Lang có tâm sự, liền hỏi: "Có chuyện thì mau nói.”
Lúc này Độc Lang mới nhẹ giọng nói: "Anh, sau này anh sẽ không còn giữ vị trí thần soái nữa.”
"Ồ, tại sao?" Diệp Huyền Tần hỏi.
Độc Lang thở dài: "Thiên Hành kiện nói là anh ta dùng sức mình thu hồi quần đảo Nam Giang, anh ta mới gánh nổi danh hiệu thần soái.”
Tên khốn!
Diệp Huyền Tần nổi giận: "Trên thế giới này ai cũng gánh vác được vị trí thần soái, chỉ có Thiên Hành Kiện là người không có tư cách.”
"Quần đảo Nam Giang là do một mình tôi chiếm được, không liên quan gì đến Thiên Hành Kiện. Hơn nữa Thiên Hành Kiện còn rút lui khỏi chiến trường, làm kẻ đào ngũ, anh ta còn muốn hy sinh hơn một ngàn chiến sĩ Đại Hạ, để hắn tranh thủ thời gian chạy trốn"
Cái gì?
Độc Lang quát lên sấm sét: "Tên