Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn chúng ngày thường đều ẩn nấp trong căn phòng tối tăm này âm thầm quan sát mọi động tĩnh bên ngoài, trừ khi đi thực hiện nhiệm vụ mới xuất đầu lô diễn.
Một lượng lớn vật tư được tích trữ bên dưới, đủ để bọn chúng ẩn náu dưới đó trong một năm rưỡi.
Vì vậy cho đến nay, Đại Hạ vẫn chưa tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của bọn chúng.
Người đứng đầu tiểu đội này là một ông già với chiếc mặt nạ hình quỷ che mất đi nửa khuôn mặt. Bọn họ đều kính trọng tôn ông là đội trưởng Ma
Quý.
Bởi không chỉ vì ông ta đeo mặt nạ hình quỷ đó quanh năm, còn bởi vì thực lực của ông ta cũng bí ẩn như Ma Quỷ.
Cho đến giờ, các thành viên trong biệt đội của ông ta đều không biết chính xác sức mạnh của đội trưởng Ma Quỷ đã đạt đến cấp độ nào.
Mỗi khi bọn họ nghĩ rằng ông ta đã bộc phát toàn bộ sức mạnh, ông ta vẫn còn có thể xuất ra nhữngchiêu thức mới ghê gớm hơn, làm bọn họ kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Đội trưởng Ma Quỷ hằng giọng, thấp giọng nói: “Vừa mới nghe được cái thông tin chính xác. “Bây giờ tất cả mọi người ở Đại Hạ đều cho rằng chúng ta đã bị giết bởi Chiến thần Côn Luân. “Vậy nên đây là lúc bọn họ buông lỏng cảnh giác nhất, là thời điểm tốt nhất để chúng ta hành động.
Các thành viên trong nhóm đều đồng thanh tỏ thái độ: “Đồng ý. “Chấp hành mệnh lệnh của Đội trưởng Ma Quỷ một cách vô điều kiện. “Tôi đề nghị nên tấn công vào ngay ngày mai. Tôi mông lòng muốn giết hết đám người vô dụng đó. “Được, nếu mọi người không ai phần đồi, chúng ta sẽ nhất trí bắt đầu hành động vào ngày mai “Chờ một chút. Một thành viên bằng lên tiếng. “Đội trưởng Ma Quỷ, tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên đợi vài ngày rồi mới ra tay.
Tại sao?
Mọi người nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên.
Anh ta nói tiếp: “Không phải tất cả người Đại Hạ đều cho rằng chúng ta đã chết, nhưng Diệp Huyền Tầm vẫn còn đang nghi ngờ. “Mặc dù sức mạnh của anh ta đã bị tiêu diệt nhưng đội cảm tử Lang Vương kia cũng không phải là dạng tầm thường. “Tôi đoán Diệp Huyền Tần sẽ cử đội cảm tử LangVương để bảo vệ các nhân vật cốt lối của Đại Hạ.” “Tôi đề nghị chúng ta nên kiên nhẫn chờ mười lãm ngày sau hãy ra tay. “Đến lúc đó, sự kiên nhẫn của Diệp Huyền Tần sẽ cạn kiệt, hơn nữa anh ta cũng tin rằng chúng ta đã bị Chiến thần Côn Luân giết chết, vì vậy cũng có chút thả lỏng cảnh giác.
Đội trưởng Ma Quỷ suy nghĩ một chút, gật đầu cân nhắc: “Ừm, cũng có lý. “Được. Vậy quyết định mười lăm ngày sau bắt đầu tấn công” “Một khi tâm cảnh giác của Diệp Huyền Tần được hạ thấp, chúng ta cũng có cơ hội thành công lớn hơn."
Trong nháy mắt, mười lăm ngày trôi qua.
Mặc dù Diệp Huyền Tần đã điều động gần như tất cả các gián điệp nhưng đến giờ vẫn không có động tĩnh gì.
Bây giờ ngay cả anh cũng bắt đầu rơi vào tình trạng tự nghi ngờ sâu sắc.
Hoài nghi bọn người sát thủ Ma Quỷ phải chăng đã bị chiến thần Côn Luân giết? Sáng sớm, điện thoại của Diệp Huyền Tần vẫn không ngừng đổ chuông. Đó là cuộc gọi từ lão quốc tướng quân gọi tới. “Chỉ huy Diệp, ngày mười lăm đã đến, biệt đội sát thủ vẫn còn chưa xuất hiện.” “Điều này đủ để chứng minh rằng Biệt đội Sát thủ
Quỷ đã bị giết bởi Chiến thần Côn Luân.