Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói còn chưa dứt câu.
Độc Lang đã lập tức dùng chiến kĩ “Mãnh” của chiến kĩ phong vương, hóa thân thành một đầu tàu, đánh thẳng về phía tên đội phó.
Đội phó dính chưởng bị đánh bay ngay tại chỗ. Cuối cùng, anh ta nặng nề đập thân vào tường thành, tường thành ngay lập tức sập một mảng lớn.
Đội phó đội thủ vệ bị giết ngay tại chỗ.
Sát Lang khẽ vuốt ve thanh kiếm trong tay: "Chạy về đi, gọi môn chủ nhà họ Chung của chúng mày đi ra đây quỳ xuống đất nghênh đón.
"Nếu không, tạo sẽ san bằng môn phiệt Chung Tự của chúng mày."
Đội thị vệ cả trăm người chưa gặp cái trường hợp nào mà nó như thế này,
Họ đều có điểm không biết nên làm gì.
Họ chuẩn bị rút lui, để cho cấp trên xử lý chuyện này.
Tuy nhiên, Độc Lang lạnh lùng nói: "Đứng lại." "Ngươi cứ như vậy trở về, có phải rất thiếu
thành ý hay không."
Đội thủ vệ cả trăm thủ vệ dừng bước chân lại: "Mày... mày còn muốn làm gì nữa."
Độc Lang:"Tên giữ cửa của môn phiệt Chung Tự chúng mày giết mất hai chiến sĩ của Độc Lang tao đây, làm hơn chục người bị thương nặng.”
"Chung Mục Tú của nhà họ Chung, giết cả một quân đoàn của tao."
"Nhưng tao chỉ mới vừa giết hai người, điều đó với tao mà nói thật không công bằng.
Cái gì!
Sát Lang lập tức để lộ ra ánh mắt hung tợn:"Người nhà họ Chung giết các chiến sĩ cảm tử của đội quân Lang Vương của tôi!"
Độc Lang gật đầu.
Sát Lang lấy kiểm ra một lần nữa: "Tính mạng mỗi một chiến sĩ cảm tử trong đội quân Lang Vương của tạo đều tôn quý hơn môn phiệt Chung Tự nhà chúng mày"
"Chúng mày giết ba người của tao, vậy thì cả trăm người chúng mày, cùng nhau chôn xác ở đây đi."
Diệp Huyền Tần không nói nên lời.
Ham muốn giết chóc của Sát Lang so với trước kia càng mạnh hơn.
Diệp Huyền Tần ngăn lại: "Chậm đã." Hàng trăm lính canh đều là những người vô
tội.
Giết tất cả chúng, điều này có ảnh hưởng đến danh tiếng của biệt đội cảm tử Lang Vương. Sát Lang: "Anh, có phải anh ngại một trăm
người này chưa đủ để đền mạng hay không?" "Độc Lang, cậu giết bên ngoài, tôi sẽ giết bên
trong."
"Giết một ngàn người mới có thể giải quyết mối hận trong lòng tôi."
Diệp Huyền Tần nói: "Đây đều là người vô tội, muốn giết cũng phải nhằm đúng đích mà giết."
"Chỗ này giết một nửa thôi."
"Còn đâu thì lấy mạng mấy người cốt lõi nhà môn phiệt Chung Tự đến bổ sung."
Sát Lang hơi thất vọng: “Vâng."
"Giết!"
Sát Lang và Độc Lang lao vào đội thủ vệ. Đại chiến hết sức căng thẳng.
Một nửa của đội thủ vệ này là cường giả chiến
thần,
Phần còn lại cách cảnh giới chiến thần một
bước.
Bọn họ bắt tay với nhau, có thể tưởng tượng được uy lực mạnh đến thế nào.
Mà Sát Lang và Độc Lang cũng không phải
ngồi không.
Hai người họ một là vương giả.
Một người còn lại thì có sức mạnh thân thể có thể đối phó với vương giả.
Bọn họ hợp tác, đủ để phá nát đất trời một phương. Trong nhất thời, đao quang kiếm ảnh bay tứ
tung, hiện trường một khung cảnh hỗn loạn.
Chỉ trong năm phút, cuộc chiến đã kết thúc. Có một trăm lính canh thì hơn một nửa trong số họ đã chết.
Những người còn lại cũng bị thương nặng, bỏ chạy vào trong môn phiệt Chung Tự.
Độc Lang cười nói: "Sát Lang, tôi đã giết
người."
"Còn cậu đã giết hai mươi ba người."
"Thực lực của tôi hơn cậu nhé."
Sát Lang: "Chết tiệt, vậy thì tôi đi bổ thêm mấy cái mạng người."
Nói xong, Sát Lang lao vào trong môn phiệt