Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hả?” Ánh mắt Diệp Huyền Tần hằm hằm.
Diệp Huyền Tần đã chính mắt chứng kiến tư tưởng, phẩm đức, trí tuệ, tố chất thẩm mỹ, cũng như mỹ thuật của Diệp Niệm Quân, anh có thể chắc chắn cô bé vượt xa so với những đứa trẻ khác ở cùng độ tuổi.
Nhưng theo lời của hiệu trưởng nói thì sao lại trở thành đứa trẻ có thành tích kém?
Cô hiệu trưởng này đang cố tình gây sự sao?
Xem ra hôm nay khó tránh việc phải ra tay rồi. Đương nhiên, anh không thể ra tay trước mặt Diệp Niệm Quân.
Diệp Huyền Tần bế Diệp Niệm Quân ra ngoài, định nhờ ông Sở tạm thời trông coi Diệp Niệm Quân một lúc, còn anh thì tìm hiệu trưởng để tính sổ.
Anh có cảm giác có hiệu trưởng cố tình gây chuyện này nhất định có liên quan đến phái Cổ Mộ.
Hiệu trưởng còn tưởng Diệp Huyền Tần đã từ bỏ rồi nên bà ấy vội nói: “Phụ huynh em Diệp Niệm Quân, xin dừng bước.”
“Tôi có vài đề nghị cho em Diệp Niệm Quân, anh có thể nghe thử.”
Diệp Huyền Tần dừng chân lại và nói: “Nói.”
Hiệu trưởng nói: “Diệp Niệm Quân là một học sinh kém, trong sự nghiệp học tập cô bé không thể nào có được tiền đồ.”
“Tiếp tục học chỉ lãng phí tiền của, hơn nữa dù cho có tốt nghiệp đại học thì cũng chỉ có thể đi làm công nhân thôi.”
“Tôi đề nghị chi bằng để cho Diệp Niệm Quân đi học võ, tương lai nếu như lăn lộn giỏi thì có thể làm vệ sĩ cho người có tiền, thậm chí là lãnh đạo, tiền đồ vô han."
Diệp Huyền Tần càng thấy nghi ngờ, sao cô giáo của trường mầm non lại đề nghị trẻ con đi học võ, chuyện này nhất định là có vấn đề.
Diệp Huyền Tần quyết định nhất định phải triều tra đến cùng.
Anh bế Diệp Niệm Quân ra ngoài và gọi ông Sở qua.
“Ông Sở, trông coi con gái giúp tôi một lúc.
“Tôi đi nói chuyện với hiệu trưởng”
“Vâng.”
Ông Sở nhìn Diệp Niệm Quân với ánh mắt đầy âu yếm.
Ông Sở cũng đến tuổi làm ông nội rồi nhưng cả đời ông ấy không lấy vợ, không có con cháu, vì vậy trong tiềm thức của mình, ông ấy đã xem Diệp Niệm Quân như cháu gái ruột.
Diệp Huyền Tần quay trở lại văn phòng của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nói: “Sao hả? Nghĩ kĩ rồi sao?”
“Nếu đã nghĩ kĩ rồi thì tôi có thể giới thiệu một thầy dạy võ cho con gái anh.” Diệp Huyền Tần cười lạnh lùng và nói:
“Nói đi, tại sao phải làm như thế?”
“Có phải là có người sai khiến không?”
Hiệu trưởng chột dạ nói: “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.”
“Tôi chỉ là có ý tốt mà thôi, nếu như anh không nghe thì tôi cũng không có cách nào.”
Diệp Huyền Tần cười hung dữ và nói: “Vậy sao?”
“Tôi hỏi lại cô lần cuối cùng, cô chắc chắn là không nói thật đúng không?”
Hiệu trưởng cảm giác được sự uy hiếp, bà ấy tỏ vẻ sợ hãi, nói: “Mời anh lập tức đi ngay, nếu không... Nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát”
Chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có giọng nói lớn tiếng truyền vào.
“Chị ba, chuyện sắp xếp cho chị làm chị đã tiến hành thế nào rồi.”
Diệp Huyền Tần cười hung dữ, không cần phải thắc mắc, cái gọi là “chuyện đã sắp xếp cho chị đó chính là việc xóa bỏ học bạ của Diệp Niệm Quân.
Hiệu trưởng đang định lên tiếng nhắc nhở người bên ngoài cửa nhưng Diệp Huyền Tần đã rút súng ra một cái “soạt”, nhắm vào đầu hiệu trưởng.
“Tốt nhất là cô nên biểu hiện tự nhiên một chút, đừng để lộ ra sự tồn tại của tôi.”
“Nếu không thì cái mạng nhỏ của cô sẽ khó giữ.
Diệp Huyền Tần nói xong thì lướt người qua, nấp vào sau tấm rèm cửa phía sau lưng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thở gấp, mặt mày trắng bệch, thật không thể nào ngờ người này đưa con đi học mà lại mang theo súng.
Chết tiệt, đây là một tên liều mạng à. Bà ấy không hề nghi ngờ Diệp Huyền Tần có dám nổ súng hay không.
Bây giờ tính mạng của bà ấy là quan trọng nhất, bà ấy thật không dám làm ẩu.
Bà ấy vội hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc.
Rất nhanh sau đó, cửa của văn phòng đã được đẩy ra.
Một đoàn người bước vào trong.
Diệp Huyền Tần vừa nhìn là đã nhận ra mấy người đó, chẳng phải là đám người Bánh Nướng của phái Cổ Mộ sao?