Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tần ném cây chủy thủ lên: “Cô muốn tự cắt đứt gân tay gân chân mình, hay là để tôi giúp cô?”
Hå?
Mặt của Hiệu Trưởng đầy vẻ tuyệt vọng.
Diệp Huyền Tần không có thời gian để ở chỗ này chơi đùa nữa, thẳng tay tự mình ra tay chặt đứt gân tay gân chân luôn.
Bánh Nướng đứng nhìn đã sớm run lẩy bẩy rồi.
Một mùi nước tiểu ập ra từ đũng quần anh ta.
Một màn trước mắt thật khó làm cho người ta tin được.
Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng chỉ có tên người hầu hôm qua là quá mạnh, ai ngờ tên này cũng mạnh đến biến thái, anh còn tránh được viên đạn.
Cũng không biết môn chủ phái Cổ Mộ có phải là đối thủ của anh không nữa.
“Đưa tao đi tìm người ba môn phái lớn khác.” Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Cứ là người có ý định hại con gái tao thì phải chết cả!”
“Rồi, rồi, bây giờ tôi dẫn anh đi ngay!" Bánh Nướng chữ được chữ không mà nói.
Ra khỏi phòng làm việc, ông Sở đang dắt Diệp Niệm Quân chơi.
Có thể nhìn ra ông Sở rất thích Diệp Niệm Quân, thậm chí ông ta còn quỳ xuống đất để làm ngựa cho Diệp Niệm Quân cưỡi lên.
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười: “Đường đường là Chỉ huy đội Lính đánh thuê Bảo Biển mà lại làm trâu làm ngựa cho một con nhóc.”
“Lão Sở, đứng dậy đi, đừng để người khác chê cười.”
Ông Sở cũng nở một nụ cười từ tận đáy lòng: “Cậu cũng chẳng nghe Tiểu Quân Quân gọi tôi gì đâu.”
Diệp Niệm Quân ồm ồm nói: “Ông ơi, con không cưỡi ngựa nữa đâu, mệt ông lắm.
Sở lão đầu: “Nghe thấy không, ông đó, đáng lắm, ha ha!”
Trán của Diệp Huyền Tần hiện lên một tuyến đen, cái ông già này, vừa mở mắt là chiếm tiện nghi của mình.
Diệp Huyền Tần nói: “Chú giúp tôi chăm sóc Tiểu Quân Quân lát nhé, tôi có chuyện cần phải xử lý.
“Còn nữa, gọi Sát Lang qua đây giúp tôi xử lý hiện trường”
Sắc mặt của ông Sở bắt đầu nghiêm trọng, “Xử lý hiện trường”, vậy là Thần Soái có hành động gì rồi.
Diệp Huyền Tần để Bánh Nướng lái xe, anh thì ngồi sang ghế phụ lái nhắm mắt dưỡng thần. Trong lúc đó, Bánh Nướng đã mấy lần muốn ám sát Diệp Huyền Tần, hoặc là nhảy xuống xe chạy trốn, thậm chí là còn cố ý tạo ra tai nạn xe. Nói tóm lại là không thể rơi vào tay Diệp Huyền Tần được.
Người này đã phế bỏ đồng bọn của mình thì chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình đâu.
“Tao khuyên mày tốt nhất là không nên có ý đồ xấu.” Diệp Huyền Tần vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần lại đột nhiên lên tiếng.
Bánh Nướng căng thẳng: “Không dám, không dám.”
Con mẹ này mày là thần tiên hay sao, nhắm hai mắt rồi mà vẫn có thể đoán được suy nghĩ của ông đây.
Diệp Huyền Tần khẽ búng ngón tay, một cây ngân châm bắn về phía kính chắn gió.
Keng!
Ngân châm trực tiếp đâm thủng qua kính chắn gió, biến mất.
Bởi vì tốc độ của ngân châm quá nhanh nên là kính chắn gió không bị nứt ra hình mạng nhện.
Bánh Nướng vẫn chưa thấy ngân châm nên có hơi ngơ ngác, cho đến khi có gió thổi từ lỗ thủng thì anh ta mới tỉnh ngộ ra.
Anh ta suy sụp tại chỗ, không sai, cái tên này chắc chắn là thần tiên, anh ta có thể thi triển tiên thuật.
Chỉ sợ chỉ có ngón tay của thần tiên mới có thể bộc phát ra uy năng như thế.
Diệp Huyền Tần: “Trước khi mày bắt đầu làm loạn thì tao đã nắm được trăm phần trăm chắc chắn là sẽ giết mày trước, còn tao thì sẽ chẳng hề hấn gì cả.”
Bánh Nướng gật đầu như giã tỏi: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Không bao lâu sau, Bánh Nướng chở Diệp Huyền Tần dừng ngay tại một tiệm trà.
Bánh Nướng nơm nớp lo sợ nói: “Chỗ này là một cứ điểm của phái Thái Sơn.”
“Người hôm qua theo dõi Diệp Niệm Quân tập hợp tại cứ điểm này.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đi, đi vào.” Bánh Nướng dẫn Diệp Huyền Tần vào tiệm trà.
Việc làm ăn của tiệm trà khá vắng vẻ, người trông coi tiệm trà là một người râu quai hàm, mọi thứ trông rất khác thường.
Diệp Huyền Tần thấy tiệm trà này treo