Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ trong một hiệp, Chung Thiên Ngạn đã bị đánh bay lên không trung.
Sau đó, Lê Nhất Sinh cưỡi lên Chung Thiên Ngạn và đấm thêm mấy đấm.
Chung Thiên Ngạn không có bất cứ một cơ hội nào để phản kháng lại. Vào lúc này, Lê Nhất Sinh đang ở chế độ thịnh nộ.
Cậu ta nghĩ đến bố mẹ của mình, cả hai người họ đều đã bị giết bởi người của phái Cổ Mộ.
Con đường thi võ công của chính cậu ta suýt chút nữa cũng bị người của phái Cổ Mộ chặt đứt. Cậu ta và phái Cổ Mộ có mối thù sâu như biển cả.
Lần này có thể là cơ hội trả thù duy nhất của cậu ta và cậu ta phải nắm lấy nó.
Chung Thiên Ngạn thật đáng thương,
Cậu ta đang bị đánh đau đến mức gào khóc kêu la thảm thiết. Cậu ta muốn giãy giụa nhưng lại bị túm chặt đến nỗi không thể giãy giụa được.
Cậu ta đường đường là cậu ẩm trong một gia đình giàu có, chưa bao giờ cậu ta bị sỉ nhục như vậy.Trái tim của Chung Thiên Thanh cũng đau đớn như đang bị rỉ máu.
Con trai ông ta bị đánh mà ông ta đau đớn ở trong lòng.
Ông ta muốn lao về phía trước để giải vây cho Chung Thiên Ngạn nhưng thanh trường kiếm của Sát Lang lại chĩa vào ông ta: “Dám lộn xộn thì sẽ lấy mạng của ông.”
Chung Thiên Thanh thật sự sợ trường kiếm của Sát Lang, vì vậy ông ta chỉ có thể đứng tại chỗ mà trong lòng nóng như lửa đốt rồi tức giận hét lên: “Thiên Ngạn, mau chịu thua và giao ra tư cách khảo hạch thống nhất.”
Chung Thiên Ngạn: “Tôi nhận...
Nằm đấm của Lê Nhất Sinh đập vào miệng Chung Thiên Ngạn một cách điên cuồng, không cho cậu ta cơ hội nhận thua... Cậu ta vẫn còn chưa hết tức đầu.
Chung Thiên Thanh: “Cậu ta chơi xấu, tôi cật lực phần đối.
Diệp Huyền Tần nhìn Chung Thiên Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Phản đối không hợp lệ. “Khi Lê Nhất Sinh phản đối, từ chối thì thay thì môn phái Cổ Mộ của ông đã phản ứng như thế nào?” Chung Thiên Thanh đành ngậm miệng.
Các võ giả xã hội cũng tiếp tục cổ vũ cho Lê Nhất Sinh.
Họ cũng đã từng bị bắt nạt bởi bốn môn phải lớn ít nhất là một lần, bị họ khinh thường nên bây giờ nhìnthấy Lê Nhất Sinh đánh cho cậu chủ của môn phái Cổ Mộ tơi bời hoa lá thì tâm tình của bọn họ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cho đến khi thấy Chung Thiên Ngạn sắp bị đánh chết thì Lê Nhất Sinh dừng lại.
Nắm đấm của cậu ta đã bị da tróc thịt bong máu chảy đầm đìa, thật sự lúc nãy cậu ta đã dùng quá nhiều lực.
Và hãy nhìn lại Chung Thiên Ngạn, lúc này đã hoàn toàn khác. Cậu ta không còn giống bóng dáng con người nữa, chỉ còn lại nửa hơi thở mà thôi.
Diệp Huyền Tần thông báo kết quả: “Chung Thiên Ngạn thua.” “Tư cách dự thi của cậu ta được trao cho Lê Nhất Sinh”
Lê Nhất Sinh nhìn Diệp Huyền Tần bằng ánh mắt cảm kích: “Thần Soái, cảm ơn.
Một tiếng cảm ơn này, không chỉ cảm ơn Diệp Huyền Tần đã giúp cậu ta giành được tư cách dự thi mà hơn nữa là để cảm ơn anh đã cho cậu ta một cơ hội để báo thù.
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu. “Còn ai muốn thách đấu nữa không?” Diệp Huyền Tần hỏi.
Một võ giả xã hội khác bước ra khỏi đám đông “Bẩm Thần Soái, tôi muốn thách đấu với cậu chủ của phái Thái Sơn. “Phái Thái Sơn bắt tôi phải thi cho cậu chủ của môn phái họ. Tôi không đồng ý nên bọn họ đã giết bốmẹ tôi. “Tôi... tôi muốn báo thù. Diệp Huyền Tần: “Chuẩn “
Một thanh niên bước ra khỏi nhóm đệ tử của bốn mòn phải lớn.
Anh ta lòe loẹt diêm dúa và thậm chí còn có phần mảnh mai hơn cả Chung Thiên Ngạn.
Sau khi bước ra ngoài thì anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt người thách đấu: “Tôi... Tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi. Cầu xin anh đừng thách đấu với tôi. “Tôi... Tôi có thể cho anh tiền, tôi sẽ cho anh ba tỷ. Có được không
Con me no.
Người thạch đầu rất tức giận: “Anh nghĩ rằng có tiền thì giỏi lắm sao? Có tiền có thể mua được tất cả moi thứ à?" “Hôm nay, tôi sẽ dùng tiền để mua mạng sống của anh.
Vừa nói, kẻ thách thức vừa lao thẳng về phía cậu chủ của phái Thái Sơn không chút do dự
Chưởng môn của phái Thái Sơn hét lên theo bản năng: “Dừng tay... Thanh trường kiểm của Sát Lang chỉ thằng vào người đứng đầu của phái Thái Sơn: “Còn dám xen vào, giết chết không tha.
Chưởng môn phái Thái Sơn dừng lại. Cậu chủ của môn phái Thái Sơn bị đánh lại khóc