Chiến Thần Phong Vân

chương 1648: trấn vũ lưu yếu đuối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù không biết cụ thể thì Diệp Huyền Tần đã gặp những chuyện gì sau khi rơi xuống vực sâu, nhưng có vẻ như anh đã gặp phúc trong hoạn nạn, vậy nên mới có thể tập được Hấp Tinh Đại Pháp!

Diệp Huyền Tần hỏi thử: “Nói cho tôi biết xem, ông đã nhốt đội cảm tử Lang Vương ở đâu rồi?”

Không biết.

Thái độ của Trấn Vũ Lưu rất ngang ngược.

Dù sao thì hôm nay ông ta cũng chết rồi, sao phải hạ thấp mình trước mặt anh chứ.

Diệp Huyền Tần: “Được lắm.”

“Trưởng thôn, nghe lệnh!”

Ông trưởng thôn quỳ một gối xuống: “Tôi nghe lệnh!”

Diệp Huyền Tần: “Đi điều tra năm đời nhà Trấn Vũ Lưu đi, dù có là già trẻ gái trai gì thì cũng giết hết, không tha cho ai cả!”

Ông trưởng thôn: “Tuân lệnh!”

Dừng tay, dừng tay!

Trấn Vũ Lưu hoảng sợ, vội vàng cản anh lại.Đã là người thì kiểu gì cũng có tình cảm, sao ông ta có thể nhẫn tâm nhìn vợ, con cái, những người già trẻ trong nhà mình bị giết chứ.

Với cả, ông ta cũng chỉ mới về dưới tay của chiến thần Côn Luân chưa được bao lâu, cũng không trung thành với chiến thần Côn Luân đến thế.

Không cần phải khiến gia đình nhà mình tan cửa nát nhà chỉ vì chiến thần Côn Luân.

Trấn Vũ Lưu nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng tôi xin cậu đừng làm hại đến người nhà của tôi!”

Diệp Huyền Tần: “Nói đi.”

Thế này coi như là anh đã đồng ý.

Trấn Vũ Lưu nói: “Tôi đã nghe theo lệnh của chiến thần Côn Luân, dẫn họ về phía khu cấm ở Lương Yên” Khu cấm ở Lương Yên Diệp Huyền Tần cảm thấy không ổn lắm. Vậy là chiến thần Côn Luân đã chú ý đến mỏ linh thạch rồi.

Ông ta đưa đội cảm tử Lang Vương và các cường giả đến mỏ linh thạch, chẳng phải là để dùng cơ thể của họ để thai nghén ra mỏ linh thạch sao?

Chết tiệt!

Diệp Huyền Tần không còn thời gian để lãng phí nữa.

Anh đánh mạnh một chưởng, cứ vậy mà đập chết Trấn Vũ Lưu.

Sau đó anh hạ lệnh: “Truyền lệnh của tôi cho quân đoàn Thanh Long, tập hợp ở khu cấm Lương Yên!”Mười vị Vương Giả của quân đoàn Thanh Long vừa chạy đến lúc nãy, vội vàng đồng ý: “Tuân lệnh!”

Sau đó họ vội vàng rời đi tứ phía, đi triệu tập quần đoàn Thanh Long về. Diệp Huyền Tần dịu dàng ôm lấy Từ Lam Khiết, nói với ông thôn trưởng: “Thôn trưởng, phiền ông đi đến khu cấm Lương Yên với tôi.”

Thôn trưởng gật đầu.

Lần này Diệp Huyền Tần đi vừa là để cứu đội cảm tử Lang Vương, bảo vệ mỏ linh thạch ở Lương Yên. Đồng thời anh còn muốn dùng linh khí ở mỏ linh thạch để xua đi âm khí trong người của Từ Lam Khiết.

Bây giờ dấu hiệu sự sống của Từ Lam Khiết đang ổn định, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại. Diệp Huyền Tần nghi ngờ là do âm khí trong người cô tạo nên tình trạng này, phải mau chóng đưa nó ra khỏi cơ thể cô, nếu không thì sẽ Lam Khiết sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Đi đến cửa, Diệp Huyền Tần bỗng nhớ ra một chuyện, anh dừng bước, nói với những người hàng xóm: “Mọi người có công bảo vệ vợ của Thần Soái, tôi sẽ không bạc đãi mọi người đầu. “Đợi khi nào tôi diệt trừ hết được phản đồ trong nước thì tôi sẽ ban thưởng vàng bạc cho mọi người sau.”

Những người hàng xóm láng giềng vội vàng nói: “Thần Soái làm vậy thì chúng tôi ngại lắm. “Được chăm sóc cho vợ của Thần Soái là vinh hạnh của chúng tôi.“Chúng tôi nào dám hi vọng xa vời đến chuyện ban thưởng của ngài.”

Nhưng lúc này Diệp Huyền Tần đã rời đi rồi, anh chỉ để lại một đống thi thể khắp đất, máu chảy thành sông.

Diệp Huyền Tần và ông trưởng thôn cùng nhau đi đến khu cấm ở Lương Yên.

Từ đằng xa, hai người thấy ở biên giới Lương Yên có một luồng kình khí đang bay lên, đâm thẳng vào tầng mây trắng trên trời, khí thế ào ạt. “Lại có người lên cấp Phong Vương thành công rồi.” Diệp Huyền Tần lẩm bẩm: “Đại Hạ của chúng ta đã chính thức đi qua thời đại Chiến Thần lên thời Vương Giả rồi.”

“Đến đó xem thử đi, xem ai đã lên cấp Phong Vương nào.”

Hai người rảo bước đi nhanh hơn.

Cuối cùng cũng đến khu vực biên giới Lương Yên, hai người cũng thấy được vị cường giả vừa lên cấp Phong Vương.

Hơn mười vị chiến sĩ đứng thành một vòng tròn, bảo vệ cho người bên trong. Mà người đứng trong đó lại chính là người vừa lên cấp Phong Vương.

Diệp Huyền Tần vừa nhìn đã nhận ra những người này.

Mười vị chiến sĩ này chẳng phải là Độc Tự Lang Quân thì là ai nữa. Diệp Huyền Tần đã ra lệnh cho Độc Lang dẫn Độc Tự Lang Quân đi bảo vệ khu cấm ở Lương Yên, tổng cộng cả đội có tròn một trăm nghìn người.

Nhưng sao bây giờ chỉ còn có mười người?

Hơn nữa, họ lại còn ở khu vực biên giới Lương Yên.

Diệp Huyền Tần thầm cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio